201
202 Vốn chỉ muốn lướt qua rồi ngừng lại, nhưng mà vừa tiếp xúc với đôi môi ngọt ngào của cô, Âu Thừa Duẫn lại nhịn không được càng muốn nhiều hơn, mút sâu vào bên trong lưỡi, hút lấy mật ngọt của cô, Âu Thừa Duẫn hít thở cũng trở nên dồn dập hơn.
203
204 “Trước kia anh không như thế!” Vận Nhi giống như không nhìn rõ anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt.
Anh là loại tâm cao khí ngạo cỡ nào, cho dù có yêu cô sủng cô, cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình, mà Tô Vận Nhi, cũng không yêu cầu anh phải thay đổi bất cứ thứ gì vì anh.
205
206 “Cô gái kia hình như là Vận Nhi?” Phạm Tu Vũ cũng nhìn thấy người kia, không chắc chắn hỏi Tô Ân Huệ đứng bên cạnh.
Tô Ân Huệ gắt gao cầm túi quà tặng trong tay, không đáp lại.
207
208 Trước kia cô vẫn luôn ngạc nhiên vì thái độ của anh cả với vận Nhi đột nhiên thay đổi, sau này lại nhìn thấy anh không ngủ không nghỉ tìm kiếm cô mất tích khắp nơi, cô chỉ biết, sở dĩ anh cả cô độc, chính là vì chờ cô lớn lên!
Cô đột nhiên có chút ghen tị với Vận Nhi, cô mới là đại tiểu thư nhà họ Tô, cũng không được yêu thương nhiều bằng nó, thậm chí người đàn ông cô yêu cũng trở thành chồng của nó.
209
210 Giống như, có chút xa lạ, có chút không thể chạm đến, cái kia tên, giống như đã dần dần phai nhạt trong lòng cô. . .
“Thật sao?” Vận Nhi cảm giác tiếng nói của mình có chút nặng nề, cười nhẹ, trong nháy mắt vẻ mặt đã bình tĩnh lại, “Là lấy Mạc Tử Kỳ sao?”
“Ừ.
211
212 “Tổng giám đốc Âu!” Nếu không phải nhân viên gọi anh, có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục quan sát, muốn gặp cô nhưng lại sợ hãi, luôn không nhịn được đau lòng vì cô.
213
214 Vận Nhi nhìn thấy bóng dáng đứng trong mưa ngày càng xa qua kính chiếu hậu, đến cuối cùng hóa thành một điểm nhỉ, biến mất trong mắt cô.
Lông mi thật dài hạ xuống trên mặt không biết là nước mắt hay là hạt mưa, khuôn mặt Vận Nhi tái nhợt như tờ giấy không còn chút huyết sắc, ôm thân thể ướt sũng lạnh run.
215
216 Vận Nhi nằm trên giường bệnh truyền xong hai bình nước biển, lại ăn một chén cháo yến mạch nhỏ, Thương Nhĩ Kì vẫn còn chưa trở lại, cô không mang theo di động trên người, cũng không dám chạy loạn, sợ anh đến đây không tìm thấy cô lại sốt ruột.
217 "Em ở đây nghĩ gì vậy?" Đột nhiên một đôi bàn tay ấm áp che hai mắt của cô, lúc lông mi thật dài chớp động trong lòng bàn tay, Thương Nhĩ Kì cảm thấy một dòng điện khác thường chạy trong người.
218 Vẫn là gian phòng cô từng ở, tất cả trang sức cũng không thay đổi, thậm chí ngay cả giường đệm cũng không khác, chẳng qua do Vận Nhi trở lại mới đổi lại đệm chăn mới.
219 Giằng co ba mươi giây, một dòng khí im lặng đang chảy xuôi trong không gian dị thường, Tô Thượng Đông liếc xéo Âu Thừa Duẫn đang đút hai tay ở trong túi quần, "Mục đích của anh là gì?"
"Tôi nên hỏi anh lời này mới đúng, Tô Thượng Đông, tôi thật đúng là bội phục sự nhẫn nại của anh, thế nào? Hiện tại nhịn không nổi nữa sao?" Nghĩ tới ánh mắt của anh ta nhìn Vận Nhi lúc nãy, Âu Thừa Duẫn có một loại xúc động muốn móc hai mắt anh ta xuống.
220 Một mùi nước hoa nhàn nhạt tràn vào mũi Vận Nhi, xung quanh tràn ngập hơi thở gấp gáp của Âu Thừa Duẫn, hai cánh tay gắt gao siết chặt eo cô, cả người Vận Nhi bị anh giam vào trong ngực.