81 Nhìn thấy Tiêu Tiêu đưa đoạn ghi âm cho Chu Thái Nhiên, mặt La Dự trắng bệch: "Tiêu Tiêu, cô phải suy nghĩ cho rõ".
"Ơ, tôi có làm việc gì thẹn với lòng mình đâu, có gì phải nghĩ chứ, dù sao tôi cũng không có ý định tiếp tục làm nữa".
82 "Những bài viết dìm hàng đó bọn chúng đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, chỉ là đúng lúc nhà thiết kế của chọ lại là em, mà tác phẩm đó của em. . . "
Ân oán giữa Liễu Lâm và Lam Mạc Như phải ngược dòng đến mười mấy năm trước, hai người gần như đồng thời xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ bị người đời đưa ra so sánh.
83 "Ca ca, có phải anh nhớ được chuyện gì không?" Tiêu Tiêu không đẻ ý đến chiếc thìa nữa, ngồi xuống trước mặt Triển Lệnh Nghệ nhìn anh ta. Mấy ngày nay Tiêu Tiêu cứ rảnh rỗi lại đến chơi với ca ca, lén dẫn ca ca đi lên phòng làm việc ở tầng trên.
84 cMấy ngày nay Tiêu Tiêu nghỉ phép, chuyện trong công ty không lan đến cô, chỉ tỉnh thoảng xem tình hình trên mạng, nhìn mọi người mắng Paula, mắng Liễu Lâm, tâm tình khoan khoái.
85 Thì ra bức ảnh này là Mộ Giang Thiên! Thì ra nhà thiết kế phải bảo vệ Mộ Giang Thiên!
Bản giao hưởng ánh sáng chỉ mới được công khai hai mươi bảy giây, lại đủ để làm đám fan đã ngột ngạt mười năm trở nên điên cuồng!
Hội trưởng hội hâm mộ gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Em nhìn thấy chưa? Có thật thế không? Mộ Giang Thiên thật sự trở về rồi?"
"Thật, anh ấy đã một lần nữa đứng lên!" Nói đến đoạn cuối cùng, Tiêu Tiêu cũng hơi nghẹn ngào.
86 Tiêu Tiêu không khỏi rơi vào trầm tư. Bây giờ thiết kế được chọn vẫn chưa công bố, cô cũng không tiện kết luận. Nhưng phu nhân chỉ đích danh cô thiết kế, cô phải bắt được cơ hội này, cố gắng làm tốt nhất.
87 Phòng thư kí chưa đưa ra thời gian chính xác, Tiêu Tiêu cần sẵn sàng đi bất cứ lúc nào, vì thế không có thời gian đi gặp ca ca. Triển Lệnh Quân biết cô bận, cũng không nhờ cô chăm sóc ca ca nữa.
88 Tiêu Tiêu cực kì coi trọng việc thiết kế lần này, sau khi tìm đọc rất nhiều tài liệu liền đưa ra bản sơ thảo. Lại trải qua hai lần sửa chữa, cuối cùng một tháng sau cũng chốt bản thảo.
89 Danh tiếng trên thương trường đối với bất cứ một công ty cỡ lớn nào đều rất quan trọng, thậm chí còn được đưa vào trong báo cáo tài chính như một loại tài sản.
90 Một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng lại ngoài cửa nhà họ Triển, Triển Lệnh Nghệ ngồi sát bên cửa sổ nhìn ra ngoài không chớp mắt.
Cửa xe chậm rãi mở ra, một chiếc gậy màu đồng chống khẽ xuống đất, sau đó xuất hiện một đôi giầy đóng tay bằng da hươu.
91 Ánh mắt này khiến trái tim Tiêu Tiêu thắt lại, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Triển Lệnh Quân nhìn cô chằm chằm chừng mười giây, cuối cùng không nói lời nào, ngồi xuống chiếc ghế người nhà bên cạnh giường bệnh, tháo cà vạt ném sang một bên.
92 "Lệnh Quân, anh trai cậu tỉnh rồi!" Chu Thái Nhiên vội lay Triển Lệnh Quân dậy.
Triển Lệnh Quân vừa mới ngủ, dường như bị kéo về từ một hoang mạc xa xôi, vẫn còn chưa hết ngơ ngác.
93 Triển Lệnh Quân cầm điện thoại một lúc lâu không nói gì.
Nói chia tay Tiêu Tiêu không phải kích động nhất thời. Anh ta nợ ca ca một mạng, phải dùng phần đời còn lại để chăm sóc ca ca.
94 Nửa năm sau, sáng sớm ở Paris, ánh nắng cùng với tiếng chuông cổ kính len qua cửa sổ.
Tiêu Tiêu vùi mặt vào chiếc gối nhung thiên nga, không hề bị ảnh hưởng.
95 Triển Lệnh Quân nhìn cô, những giọt mưa phản chiếu ánh sáng lướt qua trong đôi mắt đen như mực, như muôn vàn suy nghĩ hóa thành dòng dữ liệu, khiến anh ta thoạt nhìn hơi lạnh lùng máy móc: "Cùng ca ca đi nghe nhạc hội".