341 Sáng sớm hôm nay, Chung Thanh Trúc rời khỏi giường, lịch trình giống như mấy ngày trước, khuôn mặt mộc mạc đang ngồi yên lặng một mình trên lầu, dựa vào cửa sổ nhìn xa xăm, cả một vùng vườn hoa cỏ, trời xanh và mây trắng như hóa thành bức tranh phong cảnh u tĩnh mơ hồ lắc lư di chuyển đến, phản chiếu vào đôi mắt lấp lánh của nàng.
342 “ Ngươi muốn đổi?” Kim Trạm trưởng lão chau mày, trong mắt mơ hồ có vẻ khó chịu, thầm nghĩ trong lòng lão già ngươi chẳng lẽ lại muốn trêu đùa ta sao, đã nói là muốn cho ta vài phần mặt mũi, mà cuối cùng vẫn tìm cớ để sinh sự.
343 Nhìn nữ tử tuổi xuân phơi phới, dung mạo đang như tỏa nắng kia cười nói nhẹ nhàng đi tới, Thẩm Thạch cũng mơ hồ nhớ lại chuyện xưa, trong lòng chẳng hiểu sao bỗng thấy bồi hồi.
344 “Cộc. . cộc. . cộc. . ”Lại là một loạt những tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, từ bên trong Lăng Xuân Nê đang từ từ đi tới, khi còn cách chừng hơn một trượng thì nàng bỗng dừng lại.
345 Trong tiếng rít gió, mấy chục bóng người xuất hiện, có kẻ xông vào từ cửa lớn, có tên vượt tường mà qua. Trong nháy mắt, ngôi nhà nhỏ vốn luôn yên tĩnh đã bị đám tu sĩ Mãnh Thú Minh bao vây, nhìn mấy tên tu sĩ cười nhe nhởn, Chung Thanh Trúc lạnh lùng đảo mắt xung quanh, đôi mi thanh tú nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng nhưng không hề khiếp sợ.
346 Lúc Chung Thanh Trúc lạnh lùng nói ra lai lịch của mình, đám tu sĩ Mãnh Thú Minh bên ngoài đều cả kinh, không ai dám lỗ mãng, dù sao không chỉ ở Lưu Vân Thành mà cả hải châu địa vực, thanh danh Kim Hồng Sơn Lăng Tiêu tông đều vô cùng hiển hách.
347 Trời đất tối tăm, sườn núi phía trước hoàn toàn chìm trong bóng đêm, ít cây cỏ sau sườn núi tạo thành một khu rừng nhỏ, thanh âm kỳ quái như khóc như than, tuyệt vọng nghẹn ngào, chính là từ trong rừng cây nhỏ đó vọng ra.
348 Trong bóng tối, khoảng cách gần như vậy, tưởng như có thể nghe được tiếng tim đập, hơi thở của đối phương. Bốn phía phòng bị tàn phá nặng nề, từ các khe hở, có thể thấy hành động của địch nhân bên ngoài.
349 Trong bóng tối, là ai đã ngừng hít thở?Bàn tay lạnh như băng không có chút hơi ấm, cơ thể nàng từ trong ra ngoài dường như tất cả địa phương đều đã đông cứng lại.
350 Mới sáng sớm, Thẩm Thạch đã thức dậy. Như thói quen bấy lâu nay, hắn luyện tập thân thể một hồi, rồi bắt đầu tu luyện vẽ bùa theo thường lệ. Sau nhiều năm kiên trì như vậy, chuyện này dường như đã trở thành bản năng của hắn.
351 Chậm trễ mất không ít thời gian trên núi, lại không hiểu đầu cua tai nheo chuyện đôi nam nữ này cãi nhau, mặc dù cũng có suy nghĩ hiếu kỳ vì sao Hạ Tiểu Mai đêm không về ngủ, nhưng Thẩm Thạch và Tôn Hữu đều không có ý nghĩ xen vào việc của người khác.
352 Chung Thanh Trúc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô, chỉ thấy mặt Lăng Xuân Nê không lộ vẻ gì, ánh mắt yên tĩnh, giống như là thuận miệng hỏi. Chung Thanh Trúc trầm mặc một hồi, sau đó môi khẽ nhúc nhích chuẩn bị trả lời thì bỗng Lăng Xuân Nê lắc đầu, thần tình trên mặt có chút hối hận, áy náy nhìn Chung Thanh Trúc cười nói:"Ai nha, thật là xin lỗi, ta lại nói bậy rồi.
353 Thẩm Thạch hơi ngẩn ra, sau đó liền nhận ra cô bé xinh xắn này là Hứa Tuyết Ảnh, con gái của Hứa Hưng. Tuy là lúc trước mới chỉ gặp qua một lần, nhưng việc cô bé quỳ xuống cầu xin cho mẹ khi hắn đến Hứa gia lần đầu tiên để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, đồng thời đối với nàng cũng càng thêm hảo cảm.
354 Ấm áp?Thẩm Thạch ngạc nhiên, kể từ ngày lấy được khối Hắc Tinh kỳ dị trong Trấn Hồn Uyên ở Cao Lăng sơn, ngoại trừ lần ở Thuật Đường Ngũ Hành đại điện, không biết vì sao khối Hắc Tinh đột nhiên nóng rực thì đến giờ hắn vẫn không thấy nó có chút động tĩnh nào, giống như vật chết vậy.
355 Sáng sớm Thẩm Thạch đã rời khỏi nhà Hứa gia, sau khi cân nhắc thì bây giờ Lăng Xuân Nê ở lại Hứa gia cũng coi như là vô cùng an toàn. Hắn xuất ngoại du lịch thám hiểm lần này dẫn theo Tiểu Hắc bên người, thứ nhất Tiểu Hắc có thể tìm linh thảo, thứ hai nếu gặp phải yêu thú thì cũng có một tay chân có thể tin cậy, ài.
356 Một lần nữa lại rời khỏi đại trạch Hứa Gia, Thẩm Thạch đi một mạch tới Lưu Vân thành thành nam Nam Bảo phường. Lúc đi ngang qua cửa hàng của Thần Tiên hội trên con đường náo nhiệt kia, hắn ghé mắt nhìn vào bên trong, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu bước đi, hướng đến chỗ quảng trường Nam Thiên môn nơi cuối con đường này.
357 Cách Lưu Vân thành ngoài trăm dặm về hướng tây bắc là một vùng đồi núi trùng điệp, rừng rậm um tùm. Bởi vì nơi này không có nhiều linh thảo hoặc linh tài, cho nên từ trước đến nay ít có người đến.
358 Âm thanh hơi run rẩy và hoảng sợ từ bên cạnh truyền sang, là tiếng của lão Hậu. Cùng lúc, Thẩm Thạch và Hậu Thắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào lão Hậu tỉnh lại, mặt lộ vẻ sợ hãi nhưng ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm không rời mắt vào quái vật đang đứng cạnh Thẩm Thạch.
359 Lăng Xuân Nê khẽ giật mình, lập tức xoay người lại, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ, dường như có chút khó tin, lời nói ra đều mang theo mấy phần vui sướng cùng run rẩy, nói: "A.
360 "Nguyên Thủy Môn?"Thẩm Thạch, Lăng Xuân Nê hai người đang đứng trên Long kiều đều khẽ giật mình, liếc nhìn nhau. Thẩm Thạch có chút nhíu mày, nhìn về chỗ thanh âm kia truyền đến, chỉ thấy ở phía trước, chỗ đoạn giữa Long kiều giờ phút này có rất đông người tụ tập, giống như quây thành một vòng tròn.