Gương mặt đẹp của Cố Trinh Trinh lập tức tái mét lại, khuôn mặt cô ấy đầu tiên là không thể tin, ngay sau đó biến thành hốt hoảng, cô chịu đựng sự đau nhức trên cánh tay, thay đổi một thái độ đầy đáng thương, mở ánh ămts vô tội, đau thương nói, "Chị, sao chị có thể nói như vậy chứ, em không, em không có."
Nói đến lời cuối cùng, đã biến thành khóc sụt sùi, lực nắm của cô ấy cũng dần dần tbởi vì đau thương mà không có, vì vậy mà cánh tay của Cố Tử Mạt được giải phóng.
Cố Tử Mạt hơi hoạt động cánh tay, không nhìn cô ta góp vui lấy lệ, "Đừng giả vờ, tiếp tục giả vờ nữa cũng có ý tứ gì sao? Cô muốn tìm sự an ủi, cũng đừng đến tìm tôi, xin cứ việc đi tìm người bạn trai nhu nhược kia đi."
Dứt lời, cô dứt khoát kiên quyết đi xuống lầu trước, khẳng định tối này nhà họ Cố sẽ có một cuộc gió tanh mưa máu, cô thật sự không ở lại được.
Cô vừa ra cửa, một bóng dáng cao to tuấn dật đang chậm rãi đi ra từ bụi hoa thấp thoáng, một tay người đó tùy ý đút trong túi quần, phong thái thanh nhã, vóc người tuấn tú.
Thấy anh ta đang đi thẳng đến bên này, cô không chút suy nghĩ liền bước nhanh hơn về phía bên trong cửa, cố gắng né ra, đáng tiếc, tốc độ bước chân của cô thật sự so ra vẫn kém anh ta, đi chưa được hai bước đã bị anh ta đuổi kịp.
Anh ta đã đến gần trước mặt cô, lôi kéo cổ tay của cô, đáy mắt lấp lánh, bốn mắt nhìn nhau với cô, "Sao vậy, vài ngày không gặp, ngay cả bạn trai của mình cũng không nhớ?"
Lời nói này, giống như là hoàn toàn chưa từng xảy ra chuyện kia vậy!
Cô làm sao có thể cho anh ta sắc mặt tốt được, trừng mắt liếc anh ta một cái, hận không thể dùng ánh mắt khoét lấy một miếng thịt trên người anh ta, cố ý dùng giọng nói cường điệu nói, "Ây da, anh là ai vậy? Sao lại trợn mắt nói mò, còn nói mình là bạn trai của tôi ! Ai, cách bắt chuyện này của anh đã quá lỗi thời rồi, buông tay đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Người đàn ông thấy cô nhất quyết không bỏ qua, nhếch mày lên, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, bàn tay càng nắm chặt cổ tay cô hơn, "Đổ cà phê trước mặt mọi người, vẫn chưa hả giận sao? Lúc ấy thật sự là tình thế bất đắc dĩ, tôi mới không nhận cô."
"Hả? Tình thế bất đắc dĩ cái gì? Chẳng lẽ, anh là chồng, bạn trai của cô gái kia? Hay là, anh là người đàn ông được cô gái kia bao dưỡng?" Cố Tử Mạt hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn kỹ một lượt từ đầu đến chân anh ta, "È hèm, tôi thấy anh còn rất có tiêu chuẩn ăn cơm chùa đấy, nhìn như thế nào cũng thấy giống."
Người đàn ông biết rõ cô đang châm chọc, cố ý chậm rãi cúi