21 Hôm sau, sốt ruột chờ đám tang, tôi ra bãi biển, con Wingo, huấn luyện viên bốn chân của tôi, cắn vào gót chân tôi. Đây là thứ Hai đầu tiên sau Ngày Lao động, ngày khởi đầu không chính thức kỳ nghỉ hè của dân thành phố, và phần lớn dân cư New York không thể chịu đựng được đã ra đi.
22 Chao ôi! Nửa giờ sau khi Barney Fife Van Burren ra về, tay cầm cuốn sổ màu cam, Wingo lại có vẻ hoảng hốt. Lại có khách nữa đây.
Nhìn qua cửa sổ đằng trước, tôi trông thấy nửa người Clarence, có nghĩa là chẳng có tin gì tốt lành.
23 Ngay lập tức tôi cảm thấy nếu vội vã, mọi việc sẽ rất tệ hại và tôi không nên dính vào. Nhưng dù sao tôi cũng đi với Clarence.
Chúng tôi trèo vào chiếc xe tải Buick to tướng màu vàng của Clarence và nhằm hướng tây, qua Amagansett và East Hampton, và trước khi đến khu thương mại BridgeHamptons hai khối nhà, chúng tôi rẽ phải vào đài kỷ niệm và đi về phía bắc theo đường 114.
24 Một buổi chiều im lìm giữa tuần trong thủ đô đông đúc, tại khu thương mại Montauk, Hugo Lindgren ngồi bên quầy của Quán bánh kếp John, giết thời gian mà chỉ một cảnh sát mới có thể bằng cách biến tách cà phê miễn phí thành quãng nghỉ hai giờ có lương.
25 Nhờ khôn ngoan và lắm mánh khóe hơn vẻ bên ngoài, tôi xác định trung tâm Bed-Stuy Community là nơi cực kỳ thuận lợi. Cái khéo là tìm ra một chỗ đỗ để chiếc Big Black Beast không thu hút sự chú ý và tôi nhìn rõ cả hai lối vào.
26 Cho gã đàn ông may mắn đó một điếu xì gà!
Tôi trở lại chiếc Big Black Beast và mọi thứ, kể cả điếu Graycliff cháy chậm của tôi, vẫn như lúc tôi đi.
Tám giờ sáng, các làn xe ở Manhattan rất thoáng, và hai mươi phút sau, điếu xì gà của tôi cháy hết, tôi đang ở quán Jake, Khu phố Tàu.
27 Rốt cuộc, tôi sẽ trìu mến nghĩ đến thời gian chết này, gọi nó là khoảng lặng trước giông bão.
Ngày hôm sau, tại phòng làm việc của tôi, tôi vo viên một tờ giấy in rồi dựa vào lưng ghế (59 đôla) và ném.
28 Ba giờ sau tôi đã ở thành phố New York và phải thừa nhận rằng toàn bộ sự việc thật kỳ dị.
Hai then cửa xoay, dây xích lách cách vào rãnh, và thân hình Dante Halleyville choán hết khuôn cửa 3A nhà 26 phố Cinton.
29 Trên đường về Bridgehampton, tôi gọi một cú điện thoại và không phải cho cảnh sát. Tôi gọi cho Len Levitt, một nhà nhiếp ảnh thể thao của hãng AP tôi quen và gần như tin cậy nhiều năm nay.
30 Lúc đó là bốn giờ mười lăm sáng. Trong ánh trăng, phố Main vắng vẻ của East Hamptons trông gần như vô hại. Trong tầm nhìn, chiếc ôtô duy nhất là một chiếc Subaru màu trắng rất oách đỗ trước cửa rạp chiếu bóng xinh đẹp thời những năm 50.
31 Viên trung úy sau bàn vừa thức giấc, một vẻ khá kinh hoàng và giận dữ hiện lên trên bộ mặt đần độn của anh ta, anh ta rút súng và nhảy phắt khỏi ghế, như thể cho rằng bốn chúng tôi sắp lao vào hoặc móc ví anh ta vậy.
32 Tôi ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ lạnh lẽo và cố giữ cho đầu óc tập trung. Tôi tự nhủ có bà tôi, Clarence và nhất là có Tom Dunleavy ở ngoài kia, sẽ chẳng có gì xấu xảy ra với tôi.
33 - Sao cậu không bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về trận ẩu đả, - Barney Van Burren nói. Anh ta khoa trương vì có một nghi phạm ở đây, thuộc một vụ lớn đầu tiên làm Burren thực sự xáo động.
34 Van Burren đi ra, còn J. T. Knight và tôi vẫn nhìn trừng trừng vào nhau cho đến lúc đồng sự của ông ta trở lại với một túi giấy to màu nâu. Van Burren để cái túi vào đằng sau ghế anh ta và thì thầm gì đó với Knight.
35 Tôi không biết việc nào xấu hơn - chuyện vừa xảy ra hay ý nghĩ phải đối mặt với Marie. Tôi lê bước lên cầu thang, vào phòng đợi nhỏ, bà Marie và Clarence nhảy khỏi ghế và vây lấy tôi.
36 Ba chục năm trước, khi hạt đặt ở ngoại ô Riverhead, Khu Liên cơ Arthur M. Cromarty là một mớ lộn xộn các trụ sở tòa án hạt, trông gần như oai vệ và hiện đại với những bức tường lớn màu trắng và những cánh cửa cao bằng kính.
37 Đang là sáng thứ Hai, người duy nhất cảm thấy tán thành nửa vời thế giới này là nhiếp ảnh gia hãng AP và anh bạn Lenny Levitt. Từ dịp cuối tuần, bức ảnh Dante và bà cậu dưới ánh trăng của Len đã xuất hiện trên bìa các tờ Post, Daily News và Newsday.
38 Tôi cho thanh tra Yates địa chỉ vụ giết người đầu tiên trong ngày - số 838 MacDonough - và anh ta rẽ khỏi dòng xe cộ, lao nhanh xuống giữa Fulton, tiếng còi hú và đèn pha chìm lẫn vào các tạp âm thông thường trong buổi chiều đẹp trời ở Bed-Stuy.
39 Có ba đặc tính của bạn bè hoặc đồng sự mà tôi đặc biệt quý chuộng là nghèo sâu sắc và đáng tin cậy, ngay thẳng đúng kiểu đàn ông và một người vợ biết tiết chế tình dục.
40 Tuần trước, cũng trong phòng xử Riverhead này đầy những sự dửng dưng kinh tởm. Bây giờ còn tệ hại hơn. Nó làm dạ dày tôi muốn lộn từ trong ra ngoài.
Hôm nay phòng xử đầy ắp phóng viên, gia đình, bạn bè nạn nhân, và hơn hết thảy là sự khát máu.