61 Cuộc gọi của cháu Sean tôi dường như phá vỡ sự bế tắc của vụ này, vì ngay chiều hôm sau, Jarvis Maloney, mười tám tuổi, trèo cầu thang cót két đến phòng làm việc của tôi.
62 Tôi nói thêm với Mickey là tôi cần nói chuyện với Teresa sớm. Trước khi cô ta làm điều gì tồi tệ cho bản thân hoặc có người quyết định làm hại cô. Song tôi không ngờ mới được nửa đường về Montauk, anh đã thông báo:
- Tom, cậu gặp may đấy.
63 Năm phút sau khi máy bay lên thẳng rời East Hampton, anh chàng ngồi cạnh tôi liếc xuống dòng xe cộ đang bò về hướng tây trên đường 27 và mỉm cười kẻ cả:
- Tôi thích bắt trực thăng trở về thị trấn, - anh ta nói.
64 Trong lúc Kate bay trực thăng đến Manhattan, tôi lèn người vào chiếc ghế bé tí của lớp bốn trường Amagansett, đầy mùi phấn viết và sữa chua.
Giống Kate, tôi phải đóng một vai và nói thật lòng, tôi không dám chắc vai đó kéo dài lâu.
65 Sáng hôm sau tại văn phòng, Kate và tôi trình bày những ghi chép như các ngư dân đổ mẻ lưới lên cầu tàu ở Montauk. Suốt một tháng đào bới, một số động tác thẳng thắn còn phần nhiều là lén lút một cách trơ trẽn, chúng tôi đã thành công theo năm, sáu cách giải quyết vụ Dante rất phức tạp.
66 Khi cần tính toán một việc gì đó, tôi không rút vào một chỗ như Tony Soprano[35]. Tôi lang thang vào Công viên Fort Greene và ngồi xuống bên kia pho tượng Methuselah[36] với một kẻ cờ bạc bịp tên là Ezekiel Whitaker.
67 Tôi ghét gọi “bác sĩ pháp y” Krauss trong kỳ nghỉ cuối tuần, nhưng không thể đừng. Anh đồng ý lái xe khỏi Queens, và khi tôi ghé vào khu đất rào kín sau nhà xác, anh đã ở đấy, ngồi vắt chéo chân trên mui chiếc Volvo.
68 Tối thứ Hai, Kate và tôi đến Barnes Pharmacy mua tạp chí mới trong tháng Giêng. Giống bất kỳ một đôi khát thông tin, chúng tôi vồ lấy Vanity Fair, New York và The New Yorker rồi vội vã mang về xe.
69 Dù ở khu thương mại Baghdah hay East Hampton, cái vỏ cháy trụi của một chiếc ôtô cũng là cảnh tượng thu hút sự chú ý, dẫu chỉ còn lại những làn khói nghi ngút.
70 Tôi không thích để Kate lại nhà Mack, nhưng cô khăng khăng là không sao, rằng họ sẽ ổn. Có điều tôi ước giá Kate ở cùng tôi đêm nay. Suốt thời gian qua tôi đã ước ao như thế, khiến tôi hơi điên điên, nhất là sau việc vừa xảy ra.
71 Wingo cất tiếng sủa ầm ỹ trong xe tôi, khiến tôi thấy không cần nhưng vẫn nắm cái vòng thép và gõ mạnh ba cái vào cửa nhà Tom.
Lúc đó là tám giờ sáng, chắc Tom có nhà, nhưng không ai trả lời tiếng Wingo sủa lẫn tiếng đập cửa đều đặn của tôi.
72 Ngày hôm sau tại văn phòng, Kate ghi tường tận một số cuộc phỏng vấn chúng tôi đã thực hiện quanh căn hộ Dante trốn ở thành phố New York. Trong khi đó, tôi rút tập hồ sơ về khẩu súng lục nửa tự động cỡ 45 ly tìm thấy sau quán ăn, vào đêm Dante đi khai báo.
73 Viên trung úy ở bàn giấy bảo tôi họ của sĩ quan cảnh sát là Lindgren chứ không phải Lincoln, tên là Hugo và tuần này anh ta làm đêm.
Sau khi khóa cửa văn phòng, Kate và tôi đến đồn cảnh sát và lảng vảng ở cửa sau, hy vọng gặp Lindgren lúc anh ta tới phiên.
74 Nếu Gã Kỳ quặc luôn bắt tôi đợi mỗi khi chúng tôi cùng bàn công việc, tôi cũng làm y như thế với những người làm việc dưới quyền tôi. Làm khác sao được để họ biết vị trí của mình trong tôn ti trật tự?
Thế nên dù đã nhìn thấy sĩ quan Lindgren trên ghế dài sau khách sạn East Deck, tôi vẫn lượn vòng quanh khu nhà để viên cảnh sát chờ mỏi gối.
75 Tôi đoán bạn sẽ gọi lúc này là cao điểm, và đúng là thế. Chí ít thì nó cũng là một quãng nghỉ cần thiết cho Kate và tôi.
Amin đón chúng tôi như bạn cũ và dẫn chúng tôi qua một chuỗi phòng rộng lớn, thoáng đãng trang hoàng bằng nhiều bức tranh của Picasso[40] và Pollock[41], ngay một người như tôi cũng nhận ra.
76 Các vị khách đến Trung tâm cải huấn Riverhead đều được đón chào bằng một tờ áp phích rõ hiếu khách:
CHO BẠN TÙ TIỀN, ĐỒ ĂN HOẶC BẤT KỲ HÀNG LẬU KHÁC LÀ MỘT TRỌNG TỘI, CÓ THỂ BỊ PHẠT MỘT NĂM TÙ.
77 Tôi không nghĩ lại có thể như thế. Không phải trong cái địa ngục này. Không đi xuống đường hầm dài, bẩn thỉu, cổ tay và cổ chân đeo xiềng, bị giam giữ vì một việc tôi không hề làm.
78 Thực ra trong các báo cáo pháp y chẳng có gì liên kết các vụ giết Michael Walker và Manny Rodriguez giúp đầu óc tôi đỡ vương vấn vì hai người chết trong cùng một thời gian.
79 Lúc này tôi cảm thấy dường như tôi đang mở rộng vỏ bọc đi quá xa, ngay cả với tôi.
Sáng hôm sau, thay cho lái xe đến ngôi nhà có tường bao ở Brooklyn, tôi theo đại lộ Grand Central đến Northern State và theo biển báo đến Eastern Long Island.
80 Đồn Cảnh sát East Hamptons hoàn toàn không êm đềm như hè đường bên ngoài Golden Pear. Tôi thất vọng thấy nó y hệt mọi đồn cảnh sát khác - bè bè, dữ tợn, đông đúc và đầy mồ hôi.