101 Sáng hôm sau, khi đám đông lục tục trở lại phòng xử, có thể thấy sự căng thẳng trên từng bộ mặt. Sự căng thẳng tràn đầy phòng xử. Sau một tuần nóng nực và điều hòa nhiệt độ chỉ kêu chứ không mang lại hiệu quả mấy tí, căn phòng như một cái hộp kín gió, nồng nặc mùi mồ hôi đã khô và mùi người.
102 Tom đổ sụp vào ghế, còn các vị bồi thẩm mặt lạnh như đá nhìn anh trừng trừng. Năm vị là người Mỹ gốc Phi và tám vị là nữ, nhưng nói đến chủng tộc là một việc liều lĩnh và đặc biệt nguy hiểm với một bồi thẩm đoàn hầu hết là người da trắng.
103 Những người dự thính còn nấn ná trên ghế như khán giả đọc danh sách đạo diễn, diễn viên ở cuối phim trong vài phút im lặng.
- Chúng ta yêu con, Dante, - bà Marie hét lên lúc cảnh sát đến bàn bị cáo đưa cậu đi.
104 Làm sao một cựu cầu thủ NBA có thể ném trượt mục tiêu cỡ cánh cửa cách chưa đầy bốn mét rưỡi? Hòn sỏi nảy khỏi ván gỗ, đập vào mép ống nước và rơi xuống cỏ gần bàn chân tôi.
105 Thật khủng khiếp khi cảm nhận niềm hạnh phúc này, dù hạnh phúc trọn vẹn, trong khi Dante đang ngồi trong tù, mạng sống nằm trong tay đoàn bồi thẩm có thể sai lầm.
106 Những người đến đầu tiên là Macklin và Marie; Sau nhiều ngày lo lắng triền miên, Marie hốc hác đến nỗi phải dựa vào Mack cho vững. Rồi đến cha mẹ của Feifer, Walco và Roche, bạn bè họ kéo vào ào ào như lính cứu hỏa tình nguyện, bỏ bê mọi việc đang làm để hưởng ứng còi báo động.
107 Mọi sự bỗng diễn ra quá nhanh. Thư ký tòa hô: “Tất cả đứng dậy”. Rothstein lướt vào và trèo lên bục, còn bà chủ tịch đoàn bồi thẩm, một phụ nữ bé nhỏ trạc sáu mươi tuổi đeo kính dày cộp, đứng quay mặt vào ông.
108 Một giờ sau khi phán quyết, hàng xóm và bạn bè vui sướng mang đồ ăn thức uống đến nhà bà Marie, nhưng buổi liên hoan chính thức chưa bắt đầu cho đến khi Dante, một tay cầm chai champagne sủi bọt, tay kia cầm kéo cắt sợi dây màu vàng của cảnh sát niêm phong phòng cậu gần một năm nay.
109 Khi Gã Kỳ quặc lượn vòng đằng sau căn nhà lưu động bé nhỏ, bẩn thỉu và đi qua mảnh sân đầy bùn, trông gã khác đến mức tôi lạnh ớn sống lưng.
Giống như vừa nhận ra gã, tôi đã có cảm giác kinh khủng này lúc gã vào ôtô của Costello, nơi tôi đợi đã bốn nhăm phút như gã dặn, gã còn chưa nhận ra tôi.
110 - Có lẽ chúng ta vẫn có thể tìm ra đường thoát, - tôi nói lúc khởi động chiếc Jetta của Kate và thận trọng lùi khỏi con đường lầy bùn. Hàng xóm láng giềng trong vòng nhiều dặm đã đổ hết về nhà bà Marie ăn mừng nên phố xá vắng tanh, và trong trận mưa như trút, trông càng hoang vắng hơn bao giờ.
111 Lúc này mưa dồn dập đến mức dù cái gạt nước chạy hết cỡ, tôi cũng không sao nhìn thấy đường. Nếu nghĩ là có thể liều mạng, tôi sẽ tấp vào ven đường đợi cho mưa tạnh.
112 Phòng khách bé nhỏ của Marie đông đúc đến nỗi gần giống như đang bơi trong đại dương. Bạn đến bất cứ chỗ nào sóng cũng giữ lấy bạn. Một phút trước tôi lắng nghe chàng George Clooney rất điển trai huênh hoang về hệ thống tư pháp của Mỹ, tiếp đó tôi có một cuộc tâm tình cảm động với Jeff, anh trai của Tom, anh kể đang rất lo lắng cho Sean.
113 Bên ngoài mát hơn tới mười độ, màn mưa giống như một vòi hương sen ấm áp, dịu dàng. Tom vòng tay ôm và đưa tôi qua sân tới xe. Lúc tôi nhìn xuống lốp xe đầy bùn, Tom kéo tôi vào anh mạnh hơn và nói:
- Anh chỉ muốn hôn em, Kate.
114 Chuyến bay qua đêm của Air France hạ cánh lúc một giờ sáng, chúng tôi len qua sân bay Charles de Gaulle huyên náo. Không phải đợi lấy hành lý, nên chúng tôi là những người đầu tiên trong hàng người nhập cư và dễ dàng qua cửa hải quan.
115 Xin đừng ghét chúng tôi, nhưng việc hàng ngày của chúng tôi ở Paris là thế này. Tom dậy lúc tám giờ, mua tờ International Herald Tribune và đến hiệu cà phê.
116 Tôi không dám ngủ lại, nhưng Kate đang ngủ.
Khi Kate tỉnh giấc, chúng tôi đã lỡ bữa tối đặt trước, nên chúng tôi ra ngoài tìm xem có thứ gì ăn. Lúc chúng tôi đi qua những tủ kính sáng trưng đủ loại, Kate có vẻ trầm ngâm khác thường và tôi không thể không nghĩ đến cơn ác mộng, những lời tôi có thể buột ra trong lúc ngủ.
117 Nhiều giờ sau cuộc nói chuyện đầu tiên về con cái, tôi nằm nghiêng yên ả ngắm Kate ngủ, sự tuyệt vọng mấy giờ trước đã được cơn phởn phơ quét sạch. Tôi vốn ghét nghĩ đến tương lai.
118 Đoạn Kết: Sau Mùa Thu
Tiếng giày ống nặng nề của người gác ban ngày dội vào những bức tường cách âm trộn than sỉ vây quanh tôi. Một phút sau có tiếng chìa khóa lách cách và tiếng then rít lanh lảnh, rồi lại có tiếng bước chân, tôi nhảy khỏi cái giường sắt rộng sáu mươi phân.
119 Tôi đỗ xe cách xa đường Beach, và ngay khi vừa mở cửa xe, con Wingo lao vút khỏi xe và chạy nước rút ra bãi biển trắng tinh mênh mông. Cả bộ răng nanh của nó lóe sáng vì vui sướng.
120 [1] Montauk: Mũi đất cực đông của bán đảo phía nam Long Island, đông nam New York, có khu nhà nghỉ mùa hè nổi tiếng và ngọn hải đăng bằng đá xây dựng từ năm 1795.