21 Tối hôm nay, Lâm Nhược Kỳ rất là mong đợi a. Bởi vì, cậu chủ Cơ Liệt Thần đã đồng ý với cô, cho cô một gian phòng ngủ nhỏ thuộc về mình! Cho dù chỉ là một cái lồng chim nhỏ, nhưng vừa nghĩ tới ở trong một tòa thành lớn như vậy, có một gian phòng nhỏ của mình, đó cũng là chuyện đáng cao hứng a.
22 Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ co quắp, không thể tin há to miệng. Mới vừa rồi, dường như cô nhìn thấy anh ta đi tới chỗ. . . . . Phòng ngủ của anh ta ?Phía sau cái tủ âm tường thật to này, lại.
23 Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, cười tủm tỉm trả lời: "Giáo sư Mạnh, ông quên sao? Tôi là Lâm Nhược Kỳ, từng thực tập y tá tại lầu 11, hiện tại tôi. . .
24 "A. . . . . . a. . . . . . "Tiếng thét chói tai của Lâm Nhược Kỳ phá vỡ sơn cốc yên tĩnh, khuấy động một mảnh bình yên dưới chân, chim chóc nhỏ ẩn nấp trong sơn cốc rối rít giương cánh bay ra.
25 Một hồi lâu, anh cúi thấp, nhỏ giọng hỏi "Này, vì ngày đó tôi đụng cô, cho nên bây giờ cô muốn trả thù sao?"Lâm Nhược Kỳ trừng lớn mắt, người đàn ông này thật không biết xấu hổ! Vô cùng tức giận hỏi: "Anh đụng tôi, cũng không nói xin lỗi, anh không nên.
26 "Nấc. . . . . . " Lâm Nhược Kỳ gục vào cửa sổ rụt vai một cái, lắc đầu một cái, bĩu môi, buồn rầu lấy tay xoa bụng của mình. Mới vừa rồi ở trong phòng ăn, nhìn cảnh tượng hai người đàn ông này sử dụng ánh mắt so tài lẫn nhau, bị không khí căng thẳng tại hiện trường lây bệnh đến mình, vốn không có cách nào ăn cơm thật ngon, bây giờ bụng của cô đầy hơi, không nhịn được phải xoa xoa.
27 "Tại sao vừa rồi anh muốn hôn tôi?" Lâm Nhược Kỳ đi tới trước mặt một cậu chủ đang đọc sách trong thư phòng, che cổ của mình vặn hỏi. Có lẽ cũng chỉ có cô gái nhận thức chậm chạp, da mặt đủ dày giống như cô mới có thể hùng hổ chạy tới hỏi cái loại chuyện này.
28 "Em đã điều tra, hoa văn trong ngọc bội thật sự là một con chim Phượng Hoàng, có ngụ ý là cao quý Cát Tường. Điểm khác biệt trong hoa văn Phượng Hoàng, chính là tư thế của con phượng hoàng này rất giống với hoa văn rồng bay phượng múa trong truyền thuyết.
29 "Heber, ông giúp tôi chuẩn bị xe trước, một chút nữa, tôi muốn xuống núi một chuyến" Giọng nói dễ nghe vang lên, tiếng bước chân trầm ổn đang ở ngoài phòng, dần dần tiến đến gần cửa.
30 Ai biết, một cậu chủ quyết định, cùng cô tranh luận: "Không phải cô thật thích cởi quần người khác sao, còn sợ cái gì?""Ai nói tôi thích cởi quần người khác hả ? Đó.
31 Đột nhiên, Tang Tuyết Phù kinh ngạc nhíu mày, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, muốn kéo tay của cô hỏi một chút, nhưng phát hiện còn có người động tác nhanh hơn mình, thẳng đi tới bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, dùng ngón tay thon dài vén áo mỏng manh của cô lên, lướt qua hông, bụng và xương sườn của cô.
32 "Không có đâu. . . . . . " Lâm Nhược Kỳ thật không nghĩ sâu đến mức độ như vậy, chỉ có thần kinh như Tiểu Ngôn mới có thể liên tưởng đến nhiều như vậy.
33 Không ngờ cậu chủ Cơ người ta thả chậm bước chân, cuối cùng dứt khoát dừng lại, cô mới đuổi theo kịp người ta, chỉ tiếc bởi vì anh đột nhiên dừng lại như vậy, chóp mũi xinh xắn đáng thương của cô liền gặp họa.
34 "Chúng ta điều tra, suy đoán của ngài là chính xác. "Ánh mắt Cơ Liệt Thần ngưng tụ, trầm tư một lát, ngón tay có quy luật gõ bàn một cái, một lát sau dừng lại, khạc ra hai chữ: "Rút lui!""Dạ! Lão đại!"Sau khi cúp điện thoại, Cơ Liệt Thần không chút hoang mang ngồi trên ghế làm việc, mở ngăn kéo bên tay phải, lấy ra hộp điều khiển ti vi bên trong, đè xuống cái nút, bíp bíp hai tiếng, màn hình TV khởi động.
35 Cô đầy hăng hái, nói: "Đúng rồi, giáo sư Mạnh nói, chuyện phòng the thích hợp sẽ có lợi cho bệnh tình của anh, bây giờ anh muốn tiến hành chuyện phòng the sao? Nếu vậy, tôi lập tức gọi Heber đến sắp xếp cho anh.
36 "A, tôi tới giúp anh tôi xem có cái gì cần thu xếp một chút không" đang nói, nhìn thấy xa xa, Heber từ trên lầu đi xuống, Tang Tuyết Phù chào hỏi với ông ta, "Heber, hành lý của ông đều thu xếp xong chưa? Anh tôi đâu, cần tôi phụ giúp không?"Heber khom lưng cung kính hướng về vị biểu tiểu thư xinh đẹp, Lâm Nhược Kỳ không khỏi muốn oán thầm một phen: Đây chính là danh môn quan hệ lâu đời, đúng là nhiều quy củ, mặc cho người già bao nhiêu tuổi, cũng phải hướng chủ nhà cúi người khom lưng chào, thật là xã hội cũ vạn ác a.
37 Ngay cả Lâm Nhược Kỳ không thừa nhận cũng không được, chỉ có cậu chủ Cơ Liệt Thần, mới có thể ngạo mạn, lại ưu nhã đùa bỡn nhiều thứ như thế!Không để lại dấu vết, thu hồi "Hung khí", một cậu chủ nghiêng người hôn lên cái trán của Lâm Nhược Kỳ một cái, dịu dàng nói: "Đi làm chuyên môn của cô đi, cũng đừng làm cho tôi thất vọng".
38 Cùng lúc đó. Lâm Nhược Kỳ đã bay lượn, dong ruỗi giữa không trung phía sau núi. Vừa mới bắt đầu, tốc độ gió coi như ổn định, mặc dù có một chút cơn mưa nhỏ, thế nhưng mức độ này cũng không làm cho cô quá coi trọng.
39 "A. . . . . . " Tiếng thét chói tai của Lâm Nhược Kỳ lập tức vang dội khắp núi lớn, dội lại từng đợt từng đợt tiếng vang. Cơ Liệt Thần cũng không nói gì, giữ vững tư thế như vậy hạ xuống, đồng thời một cái tay khác vung vẫy thanh đao to bay múa vun vút, qua trong giây lát đã chém đứt nhánh cây và dây leo rậm rạp.
40 Bình tĩnh lại, lúc này Lâm Nhược Kỳ mới phát hiện ra, khắp núi lớn hoàn toàn là một vùng nguyên sinh. Khác với khu dân cư thành thị được mở mang, nơi này dường như yên tĩnh, khắp nơi tràn đầy sức sống kinh khủng!Có lẽ vì nơi nguyên sinh này được bảo vệ rất tốt, lại hiếm khi có người tiến vào, dường như thực vật nơi này còn tốt đẹp hơn gấp mấy lần so với thực vật thường thấy.