Lời Nói Dối Chương 26: Chương 26
Chương trước: Chương 25: Chương 25
Editor: Gà
Nhưng đợi đến khi Đỗ Thành Nghĩa đến thì cô lập tức ôm chầm lấy ông, cuối cùng khóc lóc một cách thảm thương trong lòng ông, một cô bé mềm mại nhỏ nhắn như thế, lại là toàn bộ thế giới, toàn bộ hi vọng, toàn bộ tình thương của ông, nghe tiếng con gái khóc, phút chốc Đỗ Thành Nghĩa cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, vừa đau lòng vừa áy náy.
Khi đó nhà bọn họ chưa phải là biệt thự như bây giờ, chỉ thuê phòng ở, toàn bộ tiền bạc đều được đầu tư vào công ty, trong nhà không có bảo mẫu toàn thời gian.
Từng mướn được hai bảo mẫu, một người thấy Đỗ Trình Trình là một đứa bé không hiểu chuyện nên sẽ không biết để tố cáo, Đỗ Thành Nghĩa khá bận rộn, nên không chú ý nhiều, thậm chí mang thức ăn Đỗ Thành Nghĩa mua cho Đỗ Trình Trình về nhà cho con mình, thứ hai là một bảo mẫu trẻ tuổi, nhưng lại nhắm vào Đỗ Thành Nghĩa, đến khi sau này má Vu xuất hiện, giúp đỡ đưa đón chăm sóc Đỗ Trình Trình, mới khiến Đỗ Thành Nghĩa dễ dàng hơn.
Bởi vì từng có vết xe đổ của hai bà vú trước đó, ban đầu Đỗ Thành Nghĩa không yên tâm má Vu lắm, chú ý nhiều hơn, sau đó thấy bà làm việc ổn trọng, chăm sóc Đỗ Trình Trình rất chu toàn, nên mới yên lòng.
Đỗ Thành Nghĩa vẫn nghĩ mình say rượu mất lý trí, từ sau khi vợ ông qua đời ông vẫn luôn không gần nữ sắc, trong mơ hình như ông thấy vợ mình, nghĩ rằng bản thân đã nghĩ Vương Linh là vợ, nên say rượu mất lý trí.
Về phần tại sao ở khách sạn, Vương Linh nói không biết phải đưa ông đến đâu, nên mới đưa đến khách sạn.
Lúc ấy nóng lòng về con gái, hoàn toàn không nhớ đến việc bảo Vương Linh uống thuốc tránh thai, cho đến Vương Linh lại xuất hiện một lần nữa, ẵm đứa bé nói là con của ông.
Ông chưa từng mong đợi sự xuất hiện của Đỗ Nhược, thậm chí còn không biết gì cả, sau khi biết Vương Linh sinh cho ông một đứa con gái, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là nhíu mày.
Sau khi giám định ADN, ông hi vọng đây không phải là con mình, mong rằng chỉ là nhẫm lẫn, đối với sự xuất hiện của Vương Linh và Đỗ Nhược, từ đầu đến cuối ông chỉ cảm thấy —— phiền phức.
Khi đó ông hoàn toàn không muốn tái giá, một mình ông đã không thể lo đủ cho Đỗ Trình Trình rồi, huống chi còn thêm một Đỗ Nhược, nên đã giao toàn quyền chăm sóc Đỗ Nhược cho Vương Linh, ngoài sinh hoạt phí mỗi tháng ra, hầu như không quan tâm quá nhiều.
Vì thế, có thể hiểu rõ vì sao Đỗ Thành Nghĩa khá lạnh nhạt với Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược không biết những điều ấy, chỉ biết mình có ba, ba rất ít đến thăm cô ta, không chơi với cô ta, không ôm, hôn cô ta, không tham gia cuộc họp cuối năm với cô ta, trước khi đến nhà họ Đỗ, cô ta chỉ cảm giác mất mác, nhưng chỉ thế thôi chứ không hơn, nhưng sau khi đến nhà họ Đỗ, thấy ông yêu thương Đỗ Trình Trình, cô ta mới biết, không phải ba luôn lạnh nhạt, chỉ vì tình thương của ba đã dành cho một người khác mà thôi.
Nếu chỉ trọng nam khinh nữ thì không nói, hơn nữa người ấy cũng giống cô ta, đều là con gái của ba.
Thật sự rất bất công.
Càng quan tâm, càng không cam lòng, càng tức giận, càng ghen tỵ, càng. . . . . . Hận.
Trải qua một kiếp nỗi hận càng chất chồng, đến đời này, khi khung cảnh ấy tái hiện trước mặt cô ta lần nữa, thì nó đã lên đến đỉnh điểm.
Nếu không thương cô ta, tại sao còn muốn sinh cô ta ra? Nếu sinh cô ta ra, tại sao lại thiên vị rõ rệt như vậy?
Trong đáy lòng cô ta hét to, nước mắt trào ra, trái tim như bị vuốt mèo cào nát, lại tựa như bị lửa dầu đốt cháy.
Bọn họ không biết cô ta căm hận bao nhiêu, tất cả mọi người đều so sánh cô ta với Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình xinh đẹp, thành tích Đỗ Trình Trình tốt, Đỗ Trình Trình hiểu chuyện, Đỗ Trình Trình. . . . . . Đỗ Trình Trình. . . . .
Trước khi cô ta gặp cô, trong thế giới của cô ta đã chỉ có Đỗ Trình Trình, cả ngày mẹ cứ nói, ba con còn có một đứa con gái tên Đỗ Trình Trình đã học này học nọ, chỉ khi nào cô ta

Xem tiếp: Chương 27: Chương 27