41 Đông Phương Ngạo nhất thời không biết làm gì, cả người cứng ngắc ở tại chỗ, cô gái mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm tại sao nói ngất liền ngất ngay lập tức thế này.
42 Thời gian buổi trưa. “Mặc lão… Mặc lão…”Một nam kiếm sĩ, độ tuổi trung niên bước nhanh tới chỗ Mặc Vô, vừa đi vừa hô lớn. Mặc Vô híp đôi mắt say lờ đờ nhìn người tới, người này tên là Ngô Thích, là giáo sư ở bộ vũ kĩ, cấp bậc đại kiếm sĩ, ở cái tuổi như vậy mà đạt được đến cấp bậc này cũng được coi là vô cùng hiếm có.
43 Lại là sáng sớm một ngày nữa. Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân vừa mới thức dậy chợt nghe thấy một trận cười to từ không trung truyền tới. Đợi đến khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy dáng người tiêu sái của Đông Phương Ngạo giữa không trung.
44 Một đêm yên tĩnh, không phát hiện ra có gì khác thường, cũng không có ma thú xuất hiện. Vì hôm qua, khi đến Thủy Hàn Thành thì đã gần hoàng hôn, dưới tình huống bị người dân vây quanh, bốn người đã vào ở trong khách điếm đã được chuẩn bị tốt cho nên sáng sớm hôm nay, Đông Phương Ngạo và Trương đại thúc liền đi hỏi thăm cửa hàng của Đông Phương gia.
45 Nghe được tiếng kêu thàm thiết của tên kiếm sĩ kia, bốn người còn lại trong tổ năm người kia vội vàng thăm dò nhìn xuống dưới nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen.
46 Tơ nhện mà băng lam cuốn lấy chân hai gã kiếm sĩ, trong nháy mắt khi bị cuốn lấy, bọn họ lập tức mất đi ý thức, bị tầng tầng lớp lớp tơ nhện quấn lên cuối cùng cả cơ thể đều bị tơ nhện bao phủ.
47 Cô gái mặc y phục đen bay xẹt qua giữa không trung, đối mặt với hỏa hạc, tung ra công kích sắc bén, vẫn thành thạo như cũ, so với thân hình to lớn đang phe thẩy đôi cánh kia thì thân hình nhỏ nhắn của nàng giống như đang nhảy múa giữa không trung.
48 Nhìn thấy ánh mắt hỏa hạc trước khi chết toát ra tia cảm kích và an bình, Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo đều ngẩn ra. Con ngươi màu lam của Lệ Vô Ngân dần hiện ra một tia kiên định, hắn không khỏi hơi mím môi.
49 Túy Hồng Trần, loại rượu ngon nổi danh khắp Thánh Vân đại lục. Là say giữa hồng trần hay vẫn là vì hồng trần mà say!Từ lúc bắt đầu bước vào phòng Sở Lạc Lạc liền chú ý tới vị thành chủ của Thủy Hàn Thành kia.
50 Theo tiếng cửa đóng lại “Kẽo kẹt” một tiếng, đôi mắt của Sở Lạc Lạc lập tức mở ra, ở trong bóng tối u ám lóe ra tinh quang. Con ngươi linh động màu hổ phách kia vừa chuyển đã hiểu rõ nộ tình bên trong thần miếu.
51 Vào lúc Lệ Vô Ngân cứu Đông Phương Ngạo ra, Sở Lạc Lạc cũng dựa vào ánh lửa mà nhìn rõ cái xúc tua kia. Tuy là vẻ mặt nàng không chút thay đổi nhưng đôi mày đẹp vẫn hơi nhăn lại.
52 Sở Lạc Lạc vừa dứt lời thì chỉ thấy quái vật lại một lần nữa mở ra cái miệng đỏ lòm của nó. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đạo ánh lửa xuất hiện trong miệng quái vật, sau đó một con rồng lửa bay ra, vô luận là kích thước hay hình dạng, rồng lửa này đều giống hệt với rồng lửa mà Sở Lạc Lạc xuất ra.
53 Sở Lạc Lạc một thân y phục đen đứng giữa không trung, ống tay áo vỡ tan để lộ ra cánh tay tuyết trắn đang chảy ra từng giọt,từng giọt máu tươi, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập quật cường và cứng cỏi.
54 Một đường xóc nảy, mọi người tương đối yên tĩnh, Mặc Vô cả ngày cầm bầu rượu uống rượu, đôi mắt say lờ đơ, mông lung. Thái độ của Đông Phương Ngạo lại khác thường, luôn trầm mặc không nói, dường như là đã bị kích thích gì đó.
55 Sở Hiên đã là Trung Cấp Kiếm Sư?!Chuyện này làm cho Sở Lạc Lạc vô cùng cao hứng. Tuy Sở Lạc Lạc trời sinh tính tình trong trẻo lạnh lùng nhưng đối phương lại là ca ca đã dùng tính mạng để bảo vệ nàng nha.
56 Lời nói của viên thủy tinh này quả thực thành công uy hiếp Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt do dự một chút, phẫn hận hừ một tiếng, hóa thành một trận sương khói chui vào trong mặt nạ.
57 Bên trong Thánh Vân học viện. Nhìn lên, có thể thất một tòa tháp cô độc đứng sừng sững, xung quanh tháp trải rộng pháp trận mê muội. Nơi này thiết kế đặc biệt có thể tập trung một lượng nguyên tố ma lực lớn, là địa phương chuyên dụng cho các học viên giỏi làm nơi bế quan tu luyện.
58 “Bước đầu tiên của công kích tinh thần chủ yếu là công kích ý chí của người khác, lấy được kết quả là nhiễu loạn ý thức của người khác. Đầu tiên, là thông qua quá trình minh tưởng đem toàn bộ ma lực tập trung ở mi tâm.
59 “Ngươi cho rằng bộ hài cốt kia thực sự là Cổ Vân Lạc?”Một câu rất nhẹ lại giống như sét đáng giữa trời quang nôt tung bên tai Lãnh Tiêu Nhiên. Thân mình của hắn run lên, con ngươi màu bạc nháy mắt lộ ra thần thái đẹp mắt, bộ mặt giống như tro tàn lúc trước của hắn dường như được lấy lại sức sống, hắn nhìn chằm chằm nam nhân thần bí đột nhiên xuất hiện kia nói: “Lời của ngươi là có ý gì?”Nam nhân kia cũng không trả lời, chỉ là hơi nghiêng đầu, khóe miệng gợn lên một chút ý cười yếu ớt, khẽ nhấc ngón tay nhẹ nhàng gõ mấy cái vào thân cây.
60 Nhớ đến đây, trên khoé miệng Sở Lạc Lạc gợn lên một chút ý cười thản nhiên. Nhớ đến ngày đó, thiếu niên kia sau khi nghe thấy nàng mắng xong, quả nhiên ưỡn ngực đứng dậy, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn nét trẻ con kia mặc dù vẫn còn do dự nhưng đã không còn tia yếu đuối nào.