21 Bát Nạn đại tướng quân Vũ Thị Thục thu hồi đôi song nguyệt đao, khoanh lấy hai tay đứng trên một gò đất, áo choàng sau lưng tung bay, ánh mắt sắc bén quan sát Hán quân đang trật tự lui lại.
22 Lưu An nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh này, có ngu đến đâu đi nữa thì hắn cũng biết bọn họ đã bị quân Lĩnh Nam phản kế mà mai phục ngược lại bọn chúng.
23 Bọn họ vừa chạy đi không được bao xa thì liên tiếp hai bên rừng lại có vô số cung tiễn bắn ra; hai bên Hán binh từ nãy đến giờ đã bị đánh đến tê liệt nên vô lực phòng thủ mưa tên, chúng vội vàng theo bản năng thu lại đội hình che chắn lẫn nhau, vì thế chúng chậm chạp không thể tiến lên được.
24 Châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, dã tràng se cát biển Đông. . . . Hàng loạt câu từ có thể diễn đạt tình cảnh này. Chỉ thấy khi thôn binh chém vũ khí xuống, Vũ Lâm quân nhẹ nhàng nhún người, vặn eo nâng khiêng, động tác nhuần nhuyễn nhanh nhẹn làm vang lên liên tiếp những tiếng keng keng dồn dập.
25 Tên Hoẵng bước lên từ hàng bách phu trưởng, nhẹ nhàng đưa cho Sáng cái nón giáp bằng đồng, đợi Sáng đội lên xong, hắn giúp Sáng cột dây, rồi im lặng quay về hàng.
26 Sáng sớm, ánh mai chiếu qua khung cửa gỗ thô của gian nhà sàn, in nắng lên gương mặt đang nhắm mắt lại, cố níu kéo chút giấc ngủ vốn đã qua thiếu thốn của Bát Nạn đại tướng quân, Trinh Thục công chúa, Vũ Thị Thục.
27 "Họ đã chịu quá nhiều áp lực. " Âu Khanh lau hai bàn tay đầy nước thuốc, bước đến bên cạnh Minh rồi nói. "Vốn dĩ lúc đầu Khí thôn sẽ không thể giúp Hai Vương một cách triệt để được, đó là vì không có tướng thiên mệnh xuất hiện.
28 "Vương, sư cô, có việc không hay rồi!" Nàng Quốc lách người giữa đám quân y bận rộn, chẳng hề hay biết quần áo mình đã có chút xộc xệch, cũng không quan tâm gương mặt mình có hay không đỏ hồng cùng hơi thở gấp gáp tạo thành từng luồng khí mỏng qua tấm lụa che mặt đã vội thông báo.
29 Có rất nhiều người khi nói chuyện sẽ không thể tạo ra bao nhiêu sức hút để mọi người phải chú ý, nhưng đương nhiên trong số những người đó hoàn toàn không có Khải Minh.
30 Minh vừa nói xong, Âu Mạn liền đứng ra, học mọi người chắp tay mà nói.
“Quân sư ngươi yên tâm, dù biết Cấm Khê có bại thì ta vẫn sẽ cùng ngươi tử chiến đến cùng.
31 Ngoài trời mưa đã dần tạnh, gió thổi xào xạc qua từng hàng dương liễu đã oặt hẳn xuống trong cơn giông chiều nay. Từng luồng khí lạnh theo đêm dần lên, quyện cùng gió xốc vào trong căn phòng vẫn còn sáng rực ánh đèn cùng rôm rả tiếng nói cười.
32 Trong lúc Minh mặt đỏ như Quan Công cố gồng lấy bờ vai đã mỏi nhừ để Nhị Vương có thể có được một giấc ngủ bình yên thì cách đó mấy ngàn dậm, có một đạo thân ảnh hùng vĩ khác cũng đang chắp tay nhìn ngắm mặt trời mọc.
33 Đáng lẽ ngày hôm qua đã là ngày “tế trời dâng lễ, kiểm nghiệm thiên mệnh”. Thế nhưng khi ông Âu Khanh nhìn thấy bờ vai run lẩy bẩy cùng đôi mắt thiếu ngủ thâm quần của Minh, ông lập tức phủi tay dời qua ngày hôm sau.
34 “Quân sư có gương mặt thật… khả ái!” Nhài Hương cùng cô bé từ lúc nàng Quốc đi đến bên cạnh đã châu đầu xì xào bàn tán về Khải Minh. Nàng Quốc nghe Nhài Hương nói vậy che miệng cười không thôi, còn cô bé thì bỉu môi không phục nói.
35 Đau, đau đớn, đau đến dữ dội. Đầu bị chẻ, mắt bị móc, tai bị chặt, mũi bị xẻo, tay chân không còn, tim đã mất…. Đau đớn không phải đến từng cơn, mà là có đến không có đi, đau đến Minh chết đi sống lại, không một chỗ nào còn nguyên vẹn, không còn tế bào nào còn sống sót.
36 Lạc Dương, kinh thành Đại Hán. Một tên lão đạo cấp tốc chạy ra khỏi một tòa đình viện nguy nga, vừa chạy y vừa bấm tay không dứt.
“Không ổn, lần nào cũng cho ra kết quả không tốt!”
Y ngước nhìn phía Nam suy tư rồi gọi tên đầy tớ bên cạnh.
37 Cách nơi quân Lĩnh Nam đang nghỉ ngơi vài dặm, ở một vùng gò thấp đang có mấy trăm thanh niên trai tráng tụ tập. Chỉ thấy mọi người đang quây quần thành một vòng tròn nhỏ dưới chân gò.
38 Đào Kỳ nghiêm túc nhìn tên bách phu trưởng xác minh:
“Các ngươi mau nói rõ, gặp ở nơi nào?”
Tên kia cũng đã biết người hỏi mình là Đào Hầu nên kính cẩn cúi đầu thưa:
“ Bẩm Đào hầu, lúc nãy chúng ta đi thăm dò con sông ở phía Nam thì phát hiện một đàn voi đang uống nước và tắm rửa gần đấy.
39 Nhị Vương vừa báo động thì theo bản năng đoàn người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía dòng sông, để rồi kinh hoảng phát hiện có tới hai ba mươi khúc gỗ thô đen đang trôi ngược dòng về phía này.
40 Khi mọi người còn đang ngủ ngon giấc thì Đào Nhất đã bị dựng đầu dậy cùng đám quân bếp, đương nhiên không phải để đi nấu cơm nướng thịt, mà là đi huấn luyện.
Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng
Số chương: 51
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100