21 Mạc Ngữ Luân ở lại trong bệnh viện của Lãnh Tinh Hồn dưỡng thương, cậu đã biết Lãnh Tinh Hồn chính là đại danh đỉnh đỉnh Âm Dương sư của Lãnh Thị bộ tộc, trong lòng các yêu thú đều đặc biệt sùng kính Âm Dương sư, Mạc Ngữ Luân đối với Lãnh Tinh Hồn càng phi thường tôn trọng.
22
Đến đêm, Trầm Sở Thiên lo lắng liền lặng lẽ đến hộp đêm thăm dò.
Mạc Ngữ Luân thật sự ra nhảy. Cậu và người phụ trách tiết mục biểu diễn của hộp đêm đã thỏa thuận mỗi ngày nhảy nhiều nhất chỉ ba mươi phút, vì Trầm Sở Thiên đã dặn dò an toàn là trên hết, Mạc Ngữ Luân không dám ở trong này quá lâu.
23
Đến đêm, Trầm Sở Thiên lo lắng liền lặng lẽ đến hộp đêm thăm dò.
Mạc Ngữ Luân thật sự ra nhảy. Cậu và người phụ trách tiết mục biểu diễn của hộp đêm đã thỏa thuận mỗi ngày nhảy nhiều nhất chỉ ba mươi phút, vì Trầm Sở Thiên đã dặn dò an toàn là trên hết, Mạc Ngữ Luân không dám ở trong này quá lâu.
24 Thay quần áo xong, Mạc Ngữ Luân liền bước ra ngoài. Trầm Sở Thiên đương nhiên không yên lòng, anh gọi điện thoại đến cảnh cục, sau đó đi theo Mạc Ngữ Luân.
25 Tối về đến nhà, Trầm Sở Thiên thấy Mạc Ngữ Luân đeo tạp dề vụng xoay xở vụng về trong nhà bếp, nhớ đến những gì Cục trưởng đã nói lúc sáng, Trầm Sở Thiên định tạm thời sẽ không nói cho Mạc Ngữ Luân biết thân thế của cậu.
26 Tối về đến nhà, Trầm Sở Thiên thấy Mạc Ngữ Luân đeo tạp dề vụng xoay xở vụng về trong nhà bếp, nhớ đến những gì Cục trưởng đã nói lúc sáng, Trầm Sở Thiên định tạm thời sẽ không nói cho Mạc Ngữ Luân biết thân thế của cậu.
27 Khi nhìn thấy đám tay chân Mạc gia đứng trước mặt mình, Mạc Ngữ Luân cảm thấy lạ lẫm, lại nói, bọn chúng thật sự đã rất lâu không xuất hiện trước mặt Mạc Ngữ Luân.
28 Trước năm mới, Trầm Sở Thiên và Mạc Ngữ Luân đi mua sắm, mua quà cho cha mẹ, lại mua quần áo cùng thức ăn, gói to gói nhỏ ra khỏi siêu thị. Mạc Ngữ Luân mua một cây kem, mùi rất ngon, nhìn cậu ăn ngon lành, Trầm Sở Thiên cũng muốn ăn, hai người ngay tại bãi xe liền xé ra ăn ngay.
29
Khi hẹn sẽ về Trầm gia ăn cơm vào cuối tuần, Mạc Ngữ Luân một mực muốn mang một chút quà.
Từ lúc tiểu hồ ly được chính thức ‘gả’ vào Trầm gia luôn được ba và mẹ yêu thương, bọn họ đối xử với hắn như chính con ruột của mình, điều này làm Mạc Ngữ Luân đã từng sợ hãi sẽ không được tiếp nhận vui vẻ cực kỳ.
30 Tộc Mạc thị – gia tộc yêu thú hồ ly nổi tiếng sinh sống tại thành phố Hương Đảo. Gia tộc có nhiều thế hệ làm sinh ý về tình sắc, có rất nhiều cổ phần trong các hộp đêm, đương nhiên, có nhiều nhất chính là các thiếu nữ xinh đẹp, cung cấp phục vụ cho các khách nhân hảo sắc.
31 Có lẽ, từ khi có con người, các tộc đàn yêu thú liền cùng con người sinh tồn trên thế giới này. Họ có bản thể và ngoại hình của con người, tùy ý chuyển đổi qua lại giữa hai hình thái.
32 Gần khuya, trong một hộp đêm KS xa hoa nhất thành phố Hương Đảo, đây là lúc khách nhân đang tề tựu. Ngoài cửa chính, sáu gã tiếp tân thiếu niên anh tuấn phụ trách đón khách, mặc đồng phục áo đuôi tôm, đeo bao tay trắng như tuyết, động tác tay thuần thục hướng dẫn những chiếc xe không ngừng tiến vào.
33
“Cảnh sát đến đây làm gì?” Trong văn phòng, Mạc Ngữ Phi không hài lòng nhướng mắt hỏi thư ký đang đứng một bên.
“Chỉ nói là kiểm tra thông thường mà thôi.
34
Phía bên kia, Mạc Ngữ Phi bận rộn về hội nghị nội bộ tập đoàn nên cũng không lái xe đến gần nhà Trầm Sở Hãn lần nào nữa.
Đến ngày họp, Mạc Ngữ Phi đúng giờ bước vào toà nhà chính của Mạc thị, theo sát bên cạnh là mười bảo vệ cùng nhân viên anh tuấn, chỉ mình y toàn thân màu trắng thanh thoát thu hút vô số ánh mắt người khác.
35 Hôm nay Trầm Sở Hãn tinh thần không yên, phiền muộn không giải thích được, đành phải cố gắng điều chỉnh tâm tình, buộc mình tận lực tập trung vào công việc.
36 Ngay khoảnh khắc cánh cửa trước mắt vừa đóng lại, cảm giác mất mát liền dâng trào trong lòng Mạc Ngữ Phi. Bất quá người kia cũng chỉ đi làm mà thôi, như thế nào liền khó chịu như vậy? Cảm thấy rằng, đối với việc Mạc Ngữ Phi đột nhiên xông vào cuộc sống anh ta, Trầm Sở Hãn đang cố gắng thích ứng, hơn nữa còn rất tín nhiệm y, không phòng bị chút gì, hồ ly đa nghi đối với chính bản thân mình cảm thấy vô cùng bất an, đồng thời lại được người khác tín nhiệm như thế, trong lòng cũng có tình tự khác đang dâng lên.
37
Ngồi trên xe trở về, sắc mặt Mạc Ngữ Phi vẫn khó coi, khuôn mặt căng thẳng không nói một lời.
Về đến nhà, Trầm Sở Hãn lập tức tìm mấy cây đinh nhỏ, đóng lên bức tường xung quanh cửa sổ, sau đó đem từng viên pha lê từng viên từng viên cẩn thận đóng lên, làm xong anh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
38
Đợi cho đến gần khuya, cơm đã muốn hâm lại đến lần thứ ba.
Trầm Sở Hãn ngồi ở phòng khách nghe tiếng lạch cạch mở cửa rất nhỏ từ trên lầu truyền xuống, anh ngẩng đầu, chỉ thấy cửa khẽ mở một chút, nghĩ Mạc Ngữ Phi hẳn đem mâm cơm vào trong phòng, Trầm Sở Hãn yên tâm.
39
Trong thư phòng, hai anh em đang thấp giọng tranh luận.
“Sao anh có thể nhặt y về nhà! Nhặt cái gì không nhặt, lại đi nhặt con hồ ly xấu xa! Tống y đi! Mau tống y đi! Nói y đi đi!” Trầm Sở Thiên nói một hơi, kích động khua cả hai tay.
40
Tự nhận lần nói chuyện trong thư phòng là thổ lộ tình cảm, cả hai đã hiểu rõ cảm tình của nhau, lại phát hiện nam nhân kia vẫn giống như tảng đá, một bộ quân tử chính trực, tình yêu cũng cần lễ nghĩa, điều này làm Mạc Ngữ Phi thực sinh khí – y rốt cuộc phải nhẫn cho đến bao giờ! Sẽ không bị nghẹn đến phát bệnh luôn đi!
Trầm Sở Hãn lại dẫn Mạc Ngữ Phi đi tái khám, Lãnh Tinh Hồn kiểm tra chân bị thương của Mạc Ngữ Phi, lúc này không băng bó cho Mạc Ngữ Phi nữa, “Đã lành hẳn.