2001 Phạn Diệt giáo hoàng khẽ thở dài:- Không tu luyện cửu tự tiễn quyết, quả nhiên không phát huy ra uy lực thật sự của phá tiên cung, vẫn thánh tiễn được.
2002 Phong Phi Vân lau máu tổ thánh dính trên bàn man phủ, khí chất ung dung. Chân Lý tứ pháp là đạo pháp thánh tổ mà Phong Phi Vân sáng tạo ra, tuy chỉ có bốn chiêu nhưng thật ra biến đổi vô cùng.
2003 Đại ma long gật đầu, nói:- Ta từng thử âp trứng rồng nhưng thất bại, cứ tưởng long tộc thái cổ mãi mãi không xuất thế. - Ha ha ha, không ngờ cuối cùng nàng tự phá trứng ra, trưởng thành tồn tại có thể khiêu chiến với tổ long vương.
2004 Phượng Hoàng Thiên Nữ bước ra từ lưu ly thần cung, thân hình thướt tha, thần quang quanh người. Phượng Hoàng Thiên Nữ ngước nhìn pháp tướng thánh linh trên bầu trời, vẻ mặt vui mừng kêu lên:- Cất chiến binh đi, đây là thánh giả nhân tộc, không phải quân giặc vực ngoại!Phượng Hoàng Thiên Nữ bay ra khỏi đá xanh, đứng dưới ngô đồng.
2005 Mắt Phong Phi Vân lóe tia sáng, nói:- Chiếc Miểu Quỷ ban chỉ này chắc là thái cổ thần phượng để lại, phong ấn thần tuệ dụng cụ bảy thuyền cổ thần linh.
2006 Đôi mắt khác hẳn với Đông Phương Kính Nguyệt, trong suốt, khí chất không ăn nhân gian khói lửa. Là Dạ Tiêu Tương. Dạ Tiêu Tương cười mỉm chi, không sợ hãi cái chết, như thể chết trong tay Phong Phi Vân là chuyện hạnh phúc.
2007 Đông Phương Kính Nguyệt cảm thấy cơ thể Phong Phi Vân như vòng xoáy lớn lôi kéo người mình, không để nàng chống cự. Cuối cùng Đông Phương Kính Nguyệt bị kéo vào thế giới xa lạ.
2008 Phong Phi Vân nói:- Vậy là ta còn phải cảm ơn nàng?- Ta biết ngươi không tin nhưng không sao. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đông Phương Kính Nguyệt chứa vui mừng, kích động nói:- Hiện tại tiên giới di châu xuất thế, chúng ta có thể mượn nó thành tiên.
2009 Giọng Phong Phi Vân run run:- Toàn. . . Toàn là thái cổ thần phượng? Là thái cổ thần phượng xây mộ, khắc bia?Sự thật rất tàn nhẫn lại làm người ta phải tin.
2010 Hoa Sinh đạo trưởng thở dài thườn thượt:- Người đời nói Địa Hoàng Đại Thánh ngủ say trong di tích thái cổ, nhưng không thấy thi thể Địa Hoàng Đại Thánh.
2011 Không lẽ đó là lực lượng tiên giới trong truyền thuyết, tiên lực?Trong khi Phong Phi Vân nghiên cứu Thanh Đồng cổ thuyền thì Hoa Sinh đạo trưởng bay qua một thần sơn đáy biển, cơ thể bị thần quang năm sắc nuốt mất.
2012 Cảnh Thụy thánh vương, Thiên Đô giáo chủ chặn hai thánh vương Thái Cực cung lại. Hoa Sinh đạo trưởng úp nồi sắt chạy trốn đến mặt biển, rạch hư không định bỏ chạy.
2013 Thâm uyên Ma Quân là tu vi tổ thánh, nhưng có thể cùng đám người Vũ Hóa thiên tôn xưng là bảy hung ma thái cổ toàn nhờ đạo pháp thánh tổ chí cao vô thượng Thiên Ma Sách.
2014 Phong Phi Vân đứng trên mặt biển nhìn mọi người:- Còn ai muốn đánh?Vũ Hóa thiên tôn hợp tác với hai hung ma thái cổ khác là Trấn Nguyên Thần Mộc, Thâm uyên Ma Quân.
2015 Vũ Hóa thiên tôn tức giận nghiến răng ken két:- Đáng ghét, hắn thậm chí có thể chém chấp niệm!Vũ Hóa thiên tôn sống nhiều năm chưa bao giờ hận ai như vậy.
2016 Ầm!Lúc này một pho tượng đất bay trên mặt biển, đơn giản mộc mạc, như tượng đất cung phụng trong miếu thổ địa. Nhưng đôi mắt tượng đất lóe thần quang năm sắc, tay cầm cây phát trần bạc dài chín ngàn dặm, truy vân đạp nguyệt, trực tiếp lao vào vòng vây chí tôn vực ngoại.
2017 Long Thương Nguyệt và nữ ma khác nhau. Nữ ma sinh ra chấp niệm diệt thế, còn Long Thương Nguyệt thì chưa có. Long Thương Nguyệt chỉ bước trên con đường tu luyện khác biệt, bởi vậy Phong Phi Vân không ngăn cản.
2018 Phong Phi Vân cười nói:- Nghe bảo Tịch Diệt Hoàng là một trong cá bá chủ vĩ đại nhất vực ngoại, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ tiếc hơi tự phụ. Thái Tổ chậm rãi đến gần đứng hướng khác hình thành thế song song với Phong Phi Vân, chặn đường lui của Tịch Diệt Hoàng.
2019 Phong Phi Vân tức giận nói:- Ngươi dám đoạt xá Oa Hậu Đại Thánh?- Chỉ bằng vào ngươi chưa ngăn được ta. Tịch Diệt Hoàng bay hướng ngũ thải thần thạch, mọi người không kịp phản ứng, tay gã ấn vào tiên thạch năm sắc.
2020 Tu vi của Phong Phi Vân bây giờ là đẳng cấp thần thánh, ngang ngửa với nữ ma, nên hắn không sợ nàng, muốn nói điều kiện. Tính cách nữ ma vui buồn thất thường, giết người không nương tay.