Liên Hoa Bảo Giám Hoa Deborah
Chương trước: Lệ Nguyên
Người đời thường nói: "Trên thế giới đấu thần có vạn dặm thảo nguyên, quang cảnh tráng lệ. Đại lục Ya- Qin bốn mùa như xuân, khí hậu thuận hòa, còn đại lục Thương Khung mạnh nhất thì núi non liên tiếp, giáp bình nguyên dài hẹp, hiện rõ vẻ cổ kính, phảng phất như tích lũy sự ngưng kết của ngàn năm lịch sử". Đỗ Trần đứng trên đỉnh Vạn Lưu sơn, liền cảm nhận sâu sắc kinh nghiệm cuộc sống của câu nói này.
ChiÌ Tôn ba̬o, Thâ̬n Hoa̬ng quan, hai thứ mang tính tiêu chí này Đỗ Trần không hề mặc trên người, mà trang phục trường bào màu xám thông thường. Tóc nhuộm thành màu hồng, khuôn măÌ£t cuÌ’ng đeo măÌ£t naÌ£ trung niên Bác Bì câÌp cho, nhi̬n qua giôÌng như la̬ môÌ£t ngươ̬i trong nga̬n nga̬n vaÌ£n vaÌ£n đâÌu thâ̬n tới đây chiêm ngươÌ’ng nơi sinh ra VaÌ£n Lưu NguÌ’ TuyêÌ£t Phong, ảo tươÌ0ng chiÌnh mi̬nh cuÌ’ng tham gia trận đại chiến kéo dài mấy ngày đêm đã khơi khơi đem đỉnh núi san thành bình địa. Còn Andy hóa thân thành một con hổ vằn, cõng hai hài tử cùng dịch dung thành tinh linh thu nhỏ, chầu chực bên người Đỗ Trần.
Andy côÌ găÌng duy tri̬ sự uy nghiêm cuÌ0a maÌ’nh hôÌ0, nhưng laÌ£i nhiÌ£n không đươÌ£c vâÌ’y đuôi liếm mũi như chó oán thán:
- ChuÌ0 nhân a. ChuÌng ta co̬n chưa tiến vào TưÌ0 HuyêÌt liên bang, câ̬n gi̬ hoÌa trang như thế na̬y, nga̬i trưÌ£c tiêÌp noÌi Thâ̬n Hoa̬ng giaÌ lâm tốt bao nhiêu. HăÌc hăÌc, nguyên soaÌi Alonso khăÌ0ng điÌ£nh seÌ’ du̬ng đaÌ£i tiêÌ£c chiêu đãi chúng ta!
Co̬n không đơÌ£i ĐôÌ’ Trâ̬n traÌ0 lơ̬i, TiêÌ0u BôÌi BôÌi du̬ng sưÌc vôÌ’ maÌ£nh va̬o đâ̬u Andy:
- Con soÌi tham ăn, đưÌng lên ngay. Ngươi hiêÌ£n taÌ£i la̬ môÌ£t laÌ’o hôÌ0 uy maÌ’nh a! ChăÌ0ng leÌ’ ngươi không biêÌt sao? Trộm đồ phải nói đến ra tay bất ngờ. Ba Ba đêÌ0 con thỏ già biêÌn tha̬nh Thâ̬n Hoa̬ng giaÌ0 maÌ£o trong quân đôÌ£i, còn chiÌnh mi̬nh leÌn luÌt không thông baÌo ma̬ tơÌi, baÌ0o đaÌ0m tên trứng thối Bowness đoÌ không hê̬ pho̬ng biÌ£ gi̬!
ĐôÌ’ Trâ̬n cươ̬i cươ̬i, TiêÌ0u BôÌi BôÌi noÌi ky̬ thâÌ£t chiÌ0 đuÌng môÌ£t nưÌ0a, diÌ£ch dung hoÌa trang điÌch xaÌc coÌ hiêÌ£u duÌ£ng giương đông kiÌch tây. Nhưng măÌ£t khaÌc môÌ£t cuÌ’ng la̬ bâÌt đăÌc diÌ’ ma̬ thôi - nhân ma khai chiêÌn toa̬n diêÌ£n, vơÌi thân phâÌ£n ĐôÌ’ Trâ̬n hiện nay nêÌu không xuất hiện trong bộ thống soái liên quân, sơÌ£ ră̬ng seÌ’ taÌ£o nên ngơ̬ vưÌ£c không nhoÌ0 a. Cho nên hăÌn baÌ0o Snoopy giaÌ0 maÌ£o chiÌnh mi̬nh, thâÌ£m chiÌ co̬n đặc biệt ti̬m môÌ£t con tuyêÌt lang giaÌ0 maÌ£o Andy. Ma̬ với hai hài tử thì hắn tuyên bố với bên ngoài, các quốc quân không daÌm đêÌ0 thâ̬n hoa̬ng va̬ ngươ̬i kêÌ thư̬a đô̬ng thơ̬i maÌ£o hiêÌ0m, để ha̬i tưÌ0 lưu laÌ£i ở ThaÌnh Sơn.
Thâ̬n Hoa̬ng đaÌ’ không hê̬ thôÌng suất đaÌ£i quân, việc này chỉ có ĐôÌ’ ĐưÌc, Liya, DiÌ£ch CôÌt, Steve bôÌn ngươ̬i, không để người ngoài tham dự biết được. Còn lại ngay cả Thomas, Ferdinand tầng lớp cao cấp của liên minh cũng không một ai biết. Andy biÌ£ tiêÌ0u BôÌi BôÌi traÌch măÌng không daÌm noÌi gi̬, lầm bầm nhìn khu bên trái phụ cận, nhìn xem có dã vị gì có thể nhai được hay không, còn Đỗ Trần thì đang quan sát địa hình Vạn Lưu sơn.
NoÌi ra cuÌ’ng thâÌ£t thuÌ viÌ£, hi̬nh daÌng của VaÌ£n Lưu Sơn la̬m ĐôÌ’ Trâ̬n nhơÌ tơÌi sư huynh cuÌ0a mi̬nh, năm âÌy con khỉ kia không phaÌ0i biÌ£ đè dươÌc chân nuÌi NguÌ’ Hành Sơn sao? VaÌ£n Lưu Sơn đây cuÌ’ng râÌt giôÌng năm ngoÌn tay căÌm trên môÌ£t daÌ0i nuÌi liên miên. Còn ĐôÌ’ Trâ̬n đưÌng ơÌ0 điÌ0nh ngoÌn giưÌ’a - ngoÌn tay cao nhâÌt. RâÌt nhanh ơÌ0 trên ngoÌn caÌi ti̬m đươÌ£c môÌ£t thaÌc nươÌc. ĐôÌ’ Trâ̬n trong lo̬ng máy động toa̬n bôÌ£ thâ̬n niêÌ£m đê̬u tâÌ£p trung trên thaÌc nươÌc noÌ£!
Trong đoaÌ£n ngăÌn kyÌ ưÌc cuÌ0a ĐôÌ’ ĐưÌc coÌ môÌ£t đoaÌ£n la̬ hăÌn biÌ£ đóng băng trong băng lạnh dưới thaÌc nươÌc, rồi trên trời Lôi Hỏa Chích Viêm pháo bắn xuống. LuÌc na̬y mơÌi khiêÌn ĐôÌ’ ĐưÌc biÌ£ thiêu đêÌn toa̬n thân cu̬ng khaÌ0i giaÌp dung hơÌ£p cu̬ng môÌ£t chôÌ’, troÌ£n đơ̬i không thêÌ0 du̬ng khuôn măÌ£t thâÌ£t găÌ£p ngươ̬i khaÌc.
- ĐôÌ’ ĐưÌc chết trận ở chỗ này sao?
ĐôÌ’ Trâ̬n trong lo̬ng cuÌ’ng không daÌm chăÌc. Suy cho cùng caÌch caÌ0 nga̬n năm, điÌ£a hi̬nh VaÌ£n Lưu Sơn cuÌ’ng sinh ra nhiê̬u biêÌn hoÌa lơÌn, liê̬n gaÌ’i đâ̬u phân phoÌ:
- Andy, du̬ng caÌi muÌ’i cuÌ0a ngươi ti̬m diÌ£ thuÌ ở gần đây, sau đoÌ tiêÌ0u BôÌi BôÌi đi xem biêÌn đôÌ0i điÌ£a hi̬nh cuÌ0a VaÌ£n Lưu Sơn, nhâÌt la̬ biêÌn hoÌa cuÌ0a thaÌc nươÌc nguyên thủy!
Andy cươ̬i hăÌc hăÌc:
- ChuÌ0 nhân, không câ̬n ti̬m diÌ£ thuÌ nưÌ’a, phiÌa dươÌi coÌ ngươ̬i, môÌ£t ngươ̬i sôÌng va̬ râÌt nhiê̬u ngươ̬i chêÌt! Nguyên lai tuyêÌt lang không ti̬m đươÌ£c daÌ’ viÌ£, ngươÌ£c laÌ£i taÌ£i đằng sau Đỗ Trần, phiÌa dươÌi ngoÌn troÌ0 phaÌt hiêÌ£n môÌ£t ngôi mộ. Xem bôÌ cuÌ£c kêÌt câÌu của ngôi mộ, cuÌ’ng biêÌt la̬ môÌ£t trong nga̬n nga̬n vaÌ£n vaÌ£n ngôi mộ của Thâ̬n Hoa̬ng trên tam đaÌ£i luÌ£c đều là mộ giả. BâÌt quaÌ ngôi mộ na̬y coÌ râÌt nhiê̬u bia mộ chôn cu̬ng, vi̬ thêÌ Andy noÌi coÌ râÌt nhiê̬u ngươ̬i chêÌt. Co̬n ngươ̬i sôÌng kia chiÌnh la̬ môÌ£t lão đầu giữ mộ, nhìn dung maÌ£o.... ĐôÌ’ Trâ̬n hai măÌt saÌng ngơ̬i, thâ̬m nghiÌ’ thâÌ£t sưÌ£ la̬ oan gia ngoÌ’ heÌ£p!
- Andy, ngươi mang hai hài tử kiểm tra cả rạng núi, xem coÌ mêÌ£nh môn hay không, ta đi găÌ£p laÌ’o gia hoÌ0a này!
Thấy lão đầu trông mộ chính là người trông mộ ở Thánh sơn, là lão đầu quét dọn ở cử Kinh Ức cốc, là lão Womar, kỳ lạ cổ quái thần thần bí bí.
LaÌ’o Womar vâÌ’n bôÌ£ daÌng săÌp xuống lỗ đang ơÌ0 bên bia mộ Thần Hoàng chuẩn bị mấy cái giỏ. ChăÌ0ng biêÌt muôÌn la̬m caÌi gi̬, thâÌy môÌ£t gaÌ’ trung niên nhân tơÌi yêu câ̬u têÌ baÌi Thâ̬n Hoa̬ng liền cười mỉm nghênh đoÌn, ha̬n huyên va̬i câu rô̬i cươ̬i noÌi:
- Ái chà, nguyên lai là đấu thâ̬n Cheek, nga̬i la̬ cưÌ0u câÌp đâÌu thâ̬n tơÌi tư̬ đaÌ£i luÌ£c Einstein.... laÌ’o đâ̬u tưÌ0 thâÌt kiÌnh rô̬i. ThiÌ0nh nga̬i va̬o bên trong, ta phaÌ0i đi chuâÌ0n biÌ£ cho nga̬i đồ lễ va̬ gậy lễ!
HiêÌ£n taÌ£i ĐôÌ’ Trâ̬n giaÌ0 danh Cheek vì muôÌn laÌ’o Womar không nhận ra để hoÌ0i ông vi̬ sao laÌ£i xuâÌt hiêÌ£n taÌ£i chôÌ’ na̬y, liê̬n xua tay cươ̬i noÌi:
- Không vôÌ£i, laÌ’o nhân gia ngươ̬i bâÌ£n nhiê̬u viêÌ£c, ta trươÌc tiên hoÌ0i ngươ̬i va̬i chuyêÌ£n - thâÌy nga̬i đaÌ’ nhiê̬u tuôÌ0i, nhâÌt điÌ£nh ơÌ0 chôÌ’ na̬y đã lâu, vâÌ£y nga̬i coÌ biêÌt liÌ£ch sưÌ0 cuÌ0a thaÌc nươÌc kia không?
NgoÌn tay hắn chiÌ0 va̬o thaÌc nươÌc duy nhâÌt taÌ£i VaÌ£n Lưu Sơn.
- Ta đang muôÌn nghiên cưÌu môÌ£t chuÌt vê̬ thaÌc nươÌc na̬y, xem thực lực đối với HaÌ0i Hoa̬ng Sainz trong NguÌ’ TuyêÌ£t Phong năm xưa sẽ có ảnh hưởng gì?
LaÌ’o Womar vư̬a tiêÌp tuÌ£c sưÌ0a sang laÌ£i mấy cái giỏ bên cạnh, cuÌi đâ̬u noÌi:
- NoÌi vê̬ thaÌc nươÌc na̬y... cuÌ’ng coÌ chuÌt điêÌ0n côÌ. NhưÌ’ng laÌ’o nhân ơÌ0 đây vâÌ’n truyê̬n miêÌ£ng cho nhau môÌ£t chuyêÌ£n xưa, noÌi la̬ năm âÌy coÌ môÌ£t đaÌ£i ma vương chêÌt ơÌ0 thaÌc nươÌc na̬y. Cho nên thaÌc nươÌc coÌ tên la̬ Phong Ma BôÌ£c!
ĐôÌ’ Trâ̬n Trong lo̬ng coÌ chuÌt hô̬i hôÌ£p. Ma Vương trong truyê̬n thuyêÌt noÌi sẽ không phải là aÌm chiÌ0 Auerbach chưÌ? Năm đoÌ nguyên soái Auerbach trươÌc khi mặc troÌ£ng giaÌp thiết diện, thậm chí thâÌ£t sự giống hi̬nh daÌng ma vương... sắc mặt Đỗ Trần không đổi, miêÌ£ng cươ̬i hoÌ0i:
- CôÌ sưÌ£ na̬y rôÌt cuôÌ£c la̬ chuyện thời nào? Ta nghiÌ’ nhâÌt điÌ£nh la̬ sau khi NguÌ’ TuyêÌ£t Phong đaÌ£i chiêÌn?
- Không, truyê̬n thuyêÌt phaÌt sinh từ môÌ£t nga̬n hai trăm năm trươÌc!
LaÌ’o Womar đôÌ£t nhiên ngâÌ0ng đâ̬u liêÌc nhìn ĐôÌ’ Trâ̬n:
- ChiÌnh xaÌc hơn la̬ 1294 năm trươÌc!
ĐôÌ’ Trâ̬n lông ma̬y kheÌ’ giâÌ£t:
- Thơ̬i gian na̬y... chậc chậc, nga̬i nhơÌ cuÌ’ng quaÌ chuâÌ0n xaÌc?
LaÌ’o Womar cươ̬i, co̬n đang maÌ0i maÌ0i miêÌt sưÌ0a sang laÌ£i caÌi gioÌ0:
- CoÌ gi̬ ky̬ quaÌi? TruyêÌt thuyêÌt la̬ do những laÌ’o binh ơÌ0 Thương Khung truyê̬n laÌ£i tơÌi nay. Những laÌ’o binh noÌi, khi boÌ£n họ đi theo Margaret têÌ baÌi baÌ£n cuÌ’. ChiÌnh măÌt chưÌng kiêÌn toa̬n bôÌ£ quaÌ tri̬nh ma vương biÌ£ phong âÌn, ma̬ baÌ£n cuÌ’ cuÌ0a Margaret tên la̬ Auerbach. Vậy lão đầu tử ta chỉ cần biết thời gian Auerbach chết trận, còn không nói chính xác năm nào sao?
LaÌ’o gia hoÌ0a na̬y tuyêÌ£t đôÌi la̬ trong lời có ý. ĐôÌ’ Trâ̬n thâ̬m nhủ, có điều laÌ’o gia hoÌ0a cuÌ’ng la̬m saÌng toÌ0 Auerbach chêÌt ơÌ0 thaÌc nươÌc na̬y, chiÌnh mi̬nh đaÌ’ ti̬m ra đươÌ£c đâ̬u môÌi thân phâÌ£n cuÌ0a ĐôÌ’ ĐưÌc.
LuÌc na̬y laÌ’o Womar laÌ£i noÌi:
- ĐâÌu thâ̬n Cheek, nga̬i nêÌu không chê laÌ’o đâ̬u tưÌ0 ta nhiê̬u lơ̬i, ta seÌ’ kêÌ0 cho nga̬i môÌ£t chuyêÌ£n xưa...
ĐôÌ’ Trâ̬n câ̬u co̬n không đươÌ£c:
- Mơ̬i lão cưÌ noÌi!
LaÌ’o Womar đặt caÌi gioÌ0 trong tay xuôÌng, cươ̬i noÌi:
- Truyê̬n ThuyêÌt a. Năm âÌy Auerbach chết trận ở đaÌ£i thaÌ0o nguyên, nguyên soaÌi Margaret thân ơÌ0 Thương Khung thương caÌ0m baÌ£n cuÌ’ chết trận, dẫn người tơÌi điÌ0nh cao nhâÌt VaÌ£n Lưu Sơn ở Thương Khung tế bái baÌ£n cuÌ’. Nhưng ngay chính lúc đó, phía sau Phong Ma BôÌ£c bay ra môÌ£t đaÌ£i ma vương, hơn nưÌ’a ra tay lợi hại, thâÌy ngươ̬i la̬ giêÌt. Nguyên soaÌi Margaret thâÌy caÌ0nh đoÌ, lâÌ£p tưÌc sưÌ0 duÌ£ng vô thươÌ£ng biÌ phaÌp đóng băng Phong Ma BôÌ£c rô̬i gọi Lôi HoÌ0a pháo tới giết chết đaÌ£i ma vương. TrâÌ£n chiêÌn na̬y, coÌ thêÌ0 noÌi la̬ kinh thiên đôÌ£ng diÌ£a...
LaÌ’o Womar, ca ngợi ngươi.
Trong lo̬ng ĐôÌ’ Trâ̬n câÌp tôÌc sưÌ0a sang laÌ£i ti̬nh baÌo. Margaret trong trâÌ£n chiêÌn taÌ£i đâÌu thâ̬n đaÌ0o noÌi ra chuyện xưa ơÌ0 thaÌc nươÌc Phong Ma. DâÌ’n phaÌt ĐôÌ’ ĐưÌc đau đâ̬u taÌ£o thơ̬i cơ cho chiÌnh mi̬nh, chăÌc hăÌ0n na̬ng thâÌy ĐôÌ’ ĐưÌc xuâÌt ra ThuÌ Hoa̬ng TuyêÌ£t BiÌch xong, trong lo̬ng biêÌt ĐôÌ’ ĐưÌc chiÌnh la̬ Auerbach cho nên mơÌi noÌi như thêÌ - coÌ thêÌ0 noÌi, Margaret đaÌ’ chưÌng minh ĐôÌ’ ĐưÌc chiÌnh la̬ Auerbach.
Như vậy nửa cuộc đời phía trước của Auerbach đã rõ ngay trước mắt rồi. Đâ̬u tiên hăÌn taÌ£i bị chết trận đaÌ£i thaÌ0o nguyên, thi thêÌ0 biÌ£ XiÌch Quân trôÌ£m đi mang tơÌi trong VaÌ£n Lưu Sơn. Tiếp theo đó, Auerbach may măÌn chaÌ£y thoaÌt đươÌ£c. Sau đoÌ Margaret đaÌ’ đâ̬u khaÌo XiÌch Quân ri̬nh ơÌ0 bên ngoa̬i thác nước, lâÌ£p tưÌc ra tay, phôÌi hơÌ£p Lôi HoÌ0a ChiÌch Viêm phaÌo khiêÌn Auerbach biÌ£ thiêu tơÌi chêÌt.... còn chuyện sau khi xảy ra ở thác Phong Ma. Auerbach vì sao biêÌn tha̬nh ĐôÌ’ ĐưÌc. BiÌ£ chôn ơÌ0 đaÌ0o Ngân NguyêÌ£t, vậy cần phải đi hỏi Margaret và Xích Quân rồi! NghiÌ’ đêÌn đây, ĐôÌ’ Trâ̬n trong lo̬ng laÌ£i coÌ thêm môÌ£t nghi vấn. NêÌu noÌi ĐôÌ’ ĐưÌc la̬ Auerbach vâÌ£y Demis la̬ ai? LaÌ’o đôÌ0 quyÌ0 không dối lừa thân phận của chính mình nhưng nêÌu Demis không phaÌ0i Auerbach vâÌ£y sao hăÌn laÌ£i coÌ tâÌt caÌ0 kyÌ ưÌc cuÌ0a Auerbach?
ĐôÌ’ Trâ̬n suy tư môÌ£t laÌt, còn laÌ’o Womar noÌi xong toa̬n bôÌ£ quaÌ tri̬nh cuôÌ£c chiêÌn, nhi̬n thoaÌng qua săÌc trơ̬i. Tay câ̬m lâÌy gioÌ0
- Ái chà, thâÌ£t sưÌ£ la̬ nhiê̬u lơ̬i rô̬i, trơ̬i không co̬n sơÌm nưÌ’a. Ta phaÌ0i nhanh choÌng la̬m nôÌt thôi!
ĐôÌ’ Trâ̬n sơ̬ caÌi muÌ’i, cươ̬i noÌi:
- LaÌ’o nhân gia, ngài đang bận rồi, có điều ta co̬n coÌ chuyêÌ£n có chuÌt nghi vâÌn vê̬ Phong Ma truyê̬n thuyêÌt muôÌn hoÌ0i nga̬i. Nghe nga̬i noÌi, như vâÌ£y bên trong VaÌ£n Lưu Sơn không phaÌ0i co̬n coÌ môÌ£t đôÌ£ng thiên, co̬n coÌ sào huyệt cuÌ0a môÌ£t đaÌ£i ma vương?
LaÌ’o Womar cuÌ’ng không quay lại sắp xếp laÌ£i caÌi gioÌ0 trong tay, cuÌi đâ̬u noÌi:
- Theo lyÌ thuyêÌt ma̬ noÌi thì thế, sau này Margaret, Prince va̬ phu phuÌ£c Audrey, lúc đó Batuque ở đây... co̬n coÌ râÌt nhiê̬u đaÌ£i nhân vâÌ£t coÌ năng lưÌ£c đê̬u điê̬u tra qua VaÌ£n Lưu Sơn. ThâÌ£m chiÌ coÌ ngươ̬i đảo lộn cả VaÌ£n Lưu Sơn nhưng đê̬u không coÌ thu hoaÌ£ch gi̬!
ChuyêÌ£n na̬y cuÌ’ng coÌ thêÌ0 giaÌ0i thiÌch là ngươi cuÌ’ng đư̬ng mong điê̬u tra thaÌc nươÌc, yên tâm, tuyêÌ£t đôÌi không thêÌ0 điê̬u tra ra caÌi gi̬! ĐôÌ’ Trâ̬n cươ̬i cươ̬i, thâ̬m nghiÌ’: "LaÌ’o gia hoÌ0a, ngươi coÌ phải họ trâu hay không? Thâ̬n Hoa̬ng Prince. Thâ̬n HâÌ£u NguyêÌ£t Thâ̬n Audrey, hai ngươ̬i ngươi đê̬u trưÌ£c tiêÌp hô danh tiÌnh, không sơÌ£ thaÌnh giaÌo phán xét đưa ngươi lên hoÌ0a hi̬nh sao?"
ChiÌ tôn không đươÌ£c trưÌ£c tiêÌp hô danh huÌy. ĐôÌ’ Trâ̬n cuÌ’ng coÌ đaÌ’i ngôÌ£ na̬y, giờ đây nhân loaÌ£i găÌ£p hăÌn cho du̬ muôÌn hô Francis cuÌ’ng phaÌ0i thêm môÌ£t chưÌ’ St, ơÌ0 phiÌa trươÌc, cho nên hăÌn đôÌi vơÌi caÌch goÌ£i tên cuÌ0a laÌ’o Womar đăÌ£c biêÌ£t mâÌ’n caÌ0m.
Nheo mắt đaÌnh giaÌ laÌ’o Womar, ĐôÌ’ Trâ̬n hỏi tới:
- Womar lão tiên sinh, nga̬i noÌi không môÌ£t ai coÌ khaÌ0 năng tra ra biÌ mâÌ£t VaÌ£n Lưu Sơn. Theo ta biêÌt tư̬ng coÌ môÌ£t viÌ£ tiên tri viÌ’ đaÌ£i tên la̬ Wolfe tư̬ng nghiên cưÌu qua VaÌ£n Lưu Sơn. Hơn nưÌ’a co̬n coÌ thu hoaÌ£ch!
NoÌi tơÌi Wolfe, một là Đỗ Trần muốn dùng cái tên đã mai một trong lịch sử cố ý thử lão Womar, còn hai là nói thêm chút lời khách sáo!
LaÌ’o Womar ngâÌ0ng đâ̬u nhi̬n ĐôÌ’ Trâ̬n cươ̬i ngươÌ£ng.
- LaÌ’o đâ̬u tưÌ0 ta chưa tư̬ng nghe noÌi tơÌi Wolfe, cuÌ’ng chưa tư̬ng nghe thâÌy biêÌ£n phaÌp nga̬i noÌi...
ĐôÌ’ Trâ̬n cươ̬i tủm tỉm, hai đaÌ£o muÌ£c quang chiếu thẳng laÌ’o Womar, môÌ£t chưÌ’ không noÌi, la̬m laÌ’o Womar thâÌy hơi chôÌ£t daÌ£.
- Nga̬i nhi̬n ta la̬m gi̬? LaÌ’o đâ̬u tưÌ0 ta thưÌ£c sưÌ£ chưa tư̬ng nghe noÌi tơÌi Wolfe a..... ấy? Những đại nhân vật của Thương Khung tới rồi. Nga̬i ngồi chơi, laÌ’o đâ̬u tưÌ0 đi tiêÌp đaÌ’i đaÌ£i nhân vâÌ£t na̬y!
LaÌ’o Womar đôÌ£t nhiên trơÌ0 nên có chút nhiễm thói đời, đaÌ£i nhân vâÌ£t tơÌi, liền măÌ£c kêÌ£ ĐôÌ’ Trâ̬n một đấu thần không quyền thế? ĐôÌ’ Trâ̬n trong lo̬ng thâ̬m cươ̬i, trên đơ̬i na̬y đaÌ£i nhân vâÌ£t lơÌn nhâÌt ơÌ0 ngay trươÌc măÌ£t laÌ’o. A a, laÌ’o gia hoÌ0a, người cứ tiếp tục giả bộ với ta đi, sơÌm muôÌ£n gi̬ ta cuÌ’ng tra ra gôÌc gaÌc cuÌ0a ngươi.
Đi tơÌi la̬ năm nưÌ’ nhân, dẫn đầu môÌ£t ngươ̬i hai mươi tuôÌ0i đi đâ̬u, dung maÌ£o thanh tuÌ đoan trang, mang khiÌ đôÌ£ cao cao taÌ£i thươÌ£ng nhưng trên đầu nàng lại là tóc trắng của người già, y phục trên người cũng tuyền một màu trắng, nhi̬n qua như la̬ môÌ£t viÌ£ tuyêÌt myÌ’ nhân, băng thiên tuyêÌt điÌ£a. Còn phiÌa sau la̬ bôÌn ngươ̬i tuổi trẻ xinh đẹp, trang phuÌ£c thiÌ£ nưÌ’ áo trắng quần dài, không có chỗ nào đặc biệt.
CaÌc na̬ng cươÌ’i đôÌ£c giaÌc thuÌ chỉ có ơÌ0 Thương Khung tơÌi trươÌc măÌ£t Womar, tuyêÌt myÌ’ nhân kinh ngaÌ£c liêÌc măÌn nhi̬n ĐôÌ’ Trâ̬n, không nhảy khoÌ0i kyÌ£ thuÌ mà trươÌc tiên đêÌn trươÌc laÌ’o Womar hoÌ0i:
- Womar, moÌ£i chuyêÌ£n chuâÌ0n biÌ£ xong chưa?
Lão Womar nhanh choÌng nâng caÌi gioÌ0 trong tay lên. TơÌi luÌc na̬y ĐôÌ’ Trâ̬n mơÌi chuÌ yÌ tơÌi, bên trong caÌi gioÌ0 la̬ hai bi̬nh thuÌ0y tinh chứa đầy cánh hoa màu tím, hơn nưÌ’a co̬n du̬ng hương liêÌ£u tâÌ0m va̬o. Vừa rồi lão Womar luôn tay bận rộn chính là rót hương liệu vào trong bình, trang trí hoa văn trang sức.
- ĐaÌ£i nhân, moÌ£i thưÌ nga̬i muôÌn đê̬u ơÌ0 đây, xin nga̬i nghiêÌ£m thu!
TuyêÌt myÌ’ nhân tay câ̬m caÌi gioÌ0 kiêÌ0m tra môÌ£t lượt. Khẽ gật đầu, vưÌt cho laÌ’o Womar vài ngân tệ:
- TôÌt lăÌm, lâ̬n na̬y la̬ môÌ£t đợt mật cánh hoa cho ngươi môÌ£t thaÌng chuâÌ0n biÌ£, nga̬n vaÌ£n lâ̬n không đươÌ£c dây dưa, hiêÌ0u chưÌ?
Womar hoa̬n toa̬n không coÌ veÌ0 thâ̬n biÌ luÌc noÌi chuyêÌ£n vơÌi ĐôÌ’ Trâ̬n. Mân mê ngân têÌ£, liên tuÌ£c gâÌ£t đâ̬u.
- Nga̬i yên tâm, laÌ’o đâ̬u tưÌ0 ta tuyêÌ£t không chậm trễ chuyêÌ£n cuÌ0a caÌc viÌ£ đaÌ£i nhân!
TuyêÌt myÌ’ nhân noÌ£ gâÌ£t nheÌ£ đâ̬u, ánh mắt rơi trên ngươ̬i ĐôÌ’ Trâ̬n, trên khuôn măÌ£t mang theo môÌ£t côÌ0 ngaÌ£o khiÌ cung đi̬nh quyÌ tôÌ£c:
- ViÌ£ tiên sinh na̬y, nga̬i không phaÌ0i tư̬ đường chính tiến vào Renault đâÌy chưÌ?
ĐôÌ’ Trâ̬n tư̬ Kim Sa GiaÌc trưÌ£c tiêÌp bay tơÌi đây, đương nhiên không phaÌ0i đi qua cửa khẩu biên phong, xuâÌt nhâÌ£p caÌ0nh phaÌ0i qua đường chính. ChăÌ0ng leÌ’ đêÌ0 mâÌy viÌ£ quan viên kiêÌ0m tra hôÌ£ chiêÌu cuÌ0a mi̬nh? ĐôÌ’ Trâ̬n cươ̬i, tư̬ trong ngưÌ£c lâÌy ra môÌ£t lêÌ£nh ba̬i cuÌ0a quan viên bôÌ£ ti̬nh baÌo thâ̬n thaÌnh liên minh, đưa cho tuyêÌt myÌ’ nhân, thâ̬n biÌ noÌi môÌ£t câu:
- NhiêÌ£m vuÌ£ biÌ mâÌ£t!
TuyêÌt myÌ’ nhân tưÌc thi̬ trơÌ0 nên vui vẻ, cung kiÌnh đem lêÌ£nh ba̬i traÌ0 laÌ£i ĐôÌ’ Trâ̬n, cươ̬i noÌi:
- ĐaÌ£i nhân đa tâm, ta không coÌ yÌ tưÌ hoa̬i nghi! BâÌt quaÌ hiện nay Renault la̬ tiê̬n tuyêÌn đôÌi khaÌng Ma tôÌ£c, vương tử nươÌc ta laÌ£i săÌp coÌ đaÌ£i hôn, vi̬ vâÌ£y phuÌ£ câÌ£n đêÌ đô khoÌ traÌnh khoÌ0i khaÌm saÌt nghiêm mâÌ£t môÌ£t chuÌt...
CaÌi gi̬? Vương tử đaÌ£i hôn, ĐôÌ’ Trâ̬n sưÌ0ng sôÌt, coÌ phaÌ0i Arthur lâÌ£p gia đi̬nh? Nhưng ti̬nh baÌo chính xác chiÌnh mi̬nh thu đươÌ£c tư̬ bôÌ£ liên minh ti̬nh baÌo noÌi không lâu trước Arthur khiêu chiêÌn Bowness, kêÌt quaÌ0 biÌ£ Bowness đaÌnh cho troÌ£ng thương hôÌ£c maÌu, măÌ£c du̬ không coÌ nguy hiêÌ0m tơÌi tiÌnh maÌ£ng, nhưng cuÌ’ng phaÌ0i iÌt nhâÌt va̬i thaÌng mơÌi khôi phuÌ£c đươÌ£c.... ti̬nh huôÌng như vâÌ£y Arthur co̬n coÌ tâm ti̬nh kêÌt hôn? Chẳng lẽ hắn muốn quấn băng động phòng sao?
ĐôÌ’ Trâ̬n hoÌ0i:
- Ta hiêÌ0u, caÌc vị quaÌ0 thâÌ£t la̬ tâÌ£n tâm vơÌi chưÌc vuÌ£! Có điều caÌc ngươi vư̬a mơÌi noÌi vương tử kết hôn? KêÌt hôn với ai? Ồ, quyÌ quôÌc đaÌ£i hyÌ0, ta cuÌ’ng phaÌ0i chuâÌ0n biÌ£ đưa lên môÌ£t phâ̬n lễ mừng!
TuyêÌt myÌ’ nhân lôÌ£ ra thâ̬n săÌc tưÌ£ ha̬o:
- Vương tử Arthur la̬ Thương Khung đêÌ£ nhâÌt duÌ’ng siÌ’, đaÌ£i hôn cuÌ0a ngươ̬i tuyêÌ£t seÌ’ không đơn giaÌ0n. Theo lêÌ’ tiêÌt cuÌ0a cung đi̬nh Renault chuÌng ta, bắt đầu từ ba ngày trước tới hai tháng sau đều là lễ cưới. Tuy nhiên quan trong nhất là đại điển thành hôn ở ngày mùng một tháng sau.
ĐôÌ’ Trâ̬n tiÌnh toaÌn môÌ£t luÌc, co̬n coÌ gâ̬n môÌ£t thaÌng thơ̬i gian, vâÌ£y chiÌnh mi̬nh trươÌc hêÌt trôÌ£m LêÌ£ Nguyên, sau đoÌ mơÌi tham gia hôn lêÌ’ cuÌ0a hảo hữu! ĐôÌ’ Trâ̬n co̬n muôÌn hỏi thêm mấy câu như thaÌi tưÌ0 phi la̬ tiêÌ0u thư nha̬ na̬o, nhưng nữ quan kia vội vàng nhìn đồng hồ, miệng nói phải về phục mệnh trong thời gian giới hạn, sau đoÌ vôÌ£i vaÌ’ rơ̬i đi.
Nhi̬n theo boÌng lưng nưÌ’ quan, ĐôÌ’ Trâ̬n đôÌ£t nhiên caÌ0m thaÌn không thôi, đảo măÌt môÌ£t caÌi, chiÌnh mi̬nh va̬ Arthur đê̬u đaÌ’ hai mươi tuôÌ0i đâ̬u. Theo phong tuÌ£c ĐâÌu Thâ̬n giơÌi ma̬ tiÌnh, Arthur luÌc na̬y mơÌi kêÌt hôn, coÌ thêÌ0 tiÌnh la̬ kêÌt hôn muôÌ£n!
ĐôÌ’ Trâ̬n co̬n đang suy nghiÌ’ thì LaÌ’o Womar ngươÌ£ng ngâÌ£p tơÌi trươÌc măÌ£t hăÌn.
Ô chao, nga̬i cuÌ’ng la̬ môÌ£t viÌ£ đaÌ£i nhân vâÌ£t a, laÌ’o đâ̬u tưÌ0 ta vư̬a rồi đã bất kính với nga̬i rô̬i!
"LaÌ’o bâÌt tưÌ0 ngươi còn giả vờ với ta?" ĐôÌ’ Trâ̬n côÌ yÌ cau ma̬y hoÌ0i laÌ£i:
- Ngươi sao laÌ£i biêÌt ta la̬ đaÌ£i nhân vâÌ£t?
LaÌ’o Womar cuÌi đâ̬u nhi̬n săÌc măÌ£t ĐôÌ’ Trâ̬n:
- ThâÌy nga̬i noÌi va̬i câu đaÌ’ khiêÌn Ta̬ng Kiê̬u ÔÌc nưÌ’ quan cung xưng đaÌ£i nhân, nga̬i co̬n coÌ thêÌ0 không phaÌ0i đaÌ£i nhân vâÌ£t sao?
- Ta̬ng Kiê̬u ÔÌc?
ĐôÌ’ Trâ̬n nghi hoăÌ£c nhi̬n laÌ’o Womar.
Lão Womar trề miệng ra:
- Hắc, Tàng Kiều Ốc là lời nói ngầm của bình dân chúng ta. Tên chính thức của nó là... Sư Tâm Thần Điện - Vân Tiêu Thiên Thủ Thương Lôi Các - Thính Nguyệt Đài!
ĐôÌ’ Trâ̬n nghe xong sưÌ0ng sôÌt hoÌ0i laÌ£i:
- La̬ điÌ£a phương gi̬?
LaÌ’o Womar mĩm cươ̬i thâ̬n biÌ:
- ChăÌ0ng biêÌt nga̬i coÌ nghe qua môÌ£t chuyêÌ£n vê̬ Sư Tâm vương, noÌi rằng lúc Võ Tôn Robert chêÌt đi, Sư Tâm Alonso cuÌ’ng đaÌ’ gia̬...
Đỗ Trần nào chỉ là nghe qua, gần như là sấm dội bên tài rồi. Hơn nữa Đỗ Trần còn mơ hồ nghe được phong thanh nói, Alonso sở dĩ bị người ta coi thường, bị người chửi là già, hoàn toàn là do một nữ nhân... Tàng Kiều Ốc. Chẳng lẽ tuyết mỹ nhân vừa rồi kia, chính là thủ hạ của nữ nhân sau lưng Alonso?
NghiÌ’ tơÌi Arthur môÌ’i lâ̬n nhăÌc tơÌi nữ nhân này đê̬u không biêÌt phaÌ0i la̬m sao, lại còn ghi phẫn hận trên mặt. ĐôÌ’ Trâ̬n hỏi tới
- Ta biêÌt ngươ̬i lão noÌi la̬ ai. LaÌ’o nhân gia, coÌ thêÌ0 noÌi cho ta môÌ£t chuÌt chuyêÌ£n vê̬ nữ nhân đó đươÌ£c không?
LaÌ’o Womar lăÌc đâ̬u cươ̬i noÌi:
- Đây là chuyêÌ£n bên trong vương cung Renault, ta môÌ£t laÌ’o già trông mộ thì biết được bao nhiêu chứ? Nga̬i đaÌ’ hoÌ0i, ta chiÌ0 coÌ thêÌ0 cho nga̬i biêÌt hai chuyêÌ£n. Đâ̬u tiên, ngươ̬i đa̬n ba̬ đoÌ không coÌ danh phâÌ£n gi̬, chẳng phải là hoàng hậu Renault. Nhưng nghe đồn Sư Tâm vương Alonso bệ hạ vì lấy lòng nữ nhân kia, có thể bất chấp làm ra những việc khiến người ta không dám nghĩ đến.
ĐôÌ’ Trâ̬n gâÌ£t gù, tư̬ côÌ0 chí kim, không thiêÌu caÌ0nh hô̬ng nhan hoÌ£a quôÌc. Sư Tâm vương môÌ£t đơ̬i hu̬ng chuÌ0 cuÌ’ng không traÌnh đươÌ£c a!
- Ta coÌ thêÌ0 hiêÌ0u đươÌ£c yÌ tưÌ na̬y. ChuyêÌ£n thưÌ hai?
LaÌ’o Womar haÌi môÌ£t đoÌa hoa nhỏ trên bia mộ Thâ̬n Hoa̬ng. ĐôÌ’ Trâ̬n không biêÌt tên, bâÌt quaÌ, xem hi̬nh daÌng chiÌnh la̬ cu̬ng chuÌ0ng loaÌ£i đoÌa hoa hăÌn cung câÌp cho nưÌ’ bôÌ£c tóc trắng.
- Điều thứ hai chiÌnh la̬ dung maÌ£o ngươ̬i đa̬n ba̬ đoÌ chưa ai tư̬ng thâÌy qua. Nhưng ma̬ tư̬ng nghe chính NguyêÌ£t Đa̬i truyê̬n tơÌi tin tưÌc noÌi nưÌ’ nhân laÌ£nh như băng đoÌ mươ̬i năm trươÌc tư̬ng cươ̬i vơÌi Alonso môÌ£t lâ̬n, ma̬ lâ̬n đoÌ la̬ Alonso haÌi đăÌ£c saÌ0n hoa Boreah tại VaÌ£n Lưu Sơn cho na̬ng. Đúng, cuÌ’ng chiÌnh la̬ loaÌ£i hoa na̬y...
ĐoÌ cuÌ’ng tiÌnh la̬ chuyêÌ£n đaÌng chuÌ yÌ sao? ĐôÌ’ Trâ̬n cơ hồ bỏ qua điểm thứ hai này, nhưng laÌ’o Womar tưÌ£a hô̬ nhi̬n ra ĐôÌ’ Trâ̬n không đăÌ£t chi tiết nhỏ na̬y trong lo̬ng be̬n nhăÌc nhơÌ0:
- NoÌi cuÌ’ng laÌ£, hoa Deborah chỉ sinh trươÌ0ng taÌ£i VaÌ£n Lưu Sơn, ở địa phương khác có dùng đấu khi nuôi dưỡng cũng không được! Ài, kêÌ0 tư̬ sau khi ngươ̬i đa̬n ba̬ đoÌ vi̬ hoa Deborah mà cươ̬i vơÌi Alonso, Alonso đăÌ£c biêÌ£t troÌ£ng thiÌ£ hoa coÌ0 VaÌ£n Lưu Sơn. CưÌ caÌch môÌ’i thaÌng, Alonso laÌ£i đăÌ£c biêÌ£t kêu nữ quan ở thính NguyêÌ£t Đa̬i hầu hạ nữ nhân kia thu thập hoa Deborah, chêÌ tha̬nh rượu mật hoa..... HăÌc hăÌc, caÌc nưÌ’ quan la̬m biêÌng, chuyêÌ0n moÌ£i viêÌ£c cho ta. Lão già ta vừa thuận tiện trông mộ, vừa có được cơ hội kiếm mấy ngân tệ!
Hoa Deborah chiÌ0 coÌ ở taÌ£i VaÌ£n Lưu Sơn... ĐôÌ’ Trâ̬n hoa̬n toa̬n không hiêÌ0u yÌ tưÌ cuÌ0a laÌ’o Womar, bâÌt quaÌ vâÌ’n duÌ£ng tâm nhơÌ kiÌ’.
LaÌ’o Womar không ngừng mân mê đồng ngân têÌ£ trong tay, đầy vẻ tham tiền:
- ĐaÌ£i nhân, lão gia ta lại nhớ tới một chuyện ngay ở Thính Nguyệt Đài trong vương cung Renault. Nga̬i la̬ đaÌ£i nhân vâÌ£t, nêÌu coÌ chuyêÌ£n gi̬ muôÌn ti̬m Sư Tâm vương hoăÌ£c tha̬nh viên vương thâÌt Renault, vâÌ£y mau đuôÌ0i theo nưÌ’ quan kia. Có người của Thính Nguyệt Đài giúp đỡ, vâÌ£y moÌ£i chuyêÌ£n nga̬i muôÌn biêÌt vê̬ bên trong vương cung Renault cuÌ’ng seÌ’ đơn giaÌ0n hơn không iÌt a. ThiÌnh NguyêÌ£t nưÌ’ dựa vào thể diện của nữ nhân kia, chính là nhất đẳng nô tài mà trong đế quốc Renault ngay cả thủ tướng nội các cũng phải nể mặt!
ĐôÌ’ Trâ̬n nhớ tơÌi phong thái Sư Tâm vương trong trận thủy chiến ở Emerald ngày đó, trong lo̬ng đôÌ£t nhiên caÌ0m thâÌy tư viÌ£ khó nói. TêÌ0 tươÌng môÌ£t quôÌc gia co̬n phaÌ0i xem măÌ£t muÌ’i môÌ£t thiÌ£ nưÌ’ làm việc ma̬ Alonso không ngờ lại mặc kệ cho hành vi họa quốc ương dân này... ai, Sư Tâm vương quaÌ0 thâÌ£t gia̬ rô̬i! BâÌt quaÌ ĐôÌ’ Trâ̬n vốn cuÌ’ng điÌ£nh đi ti̬m Arthur hoÌ0i ti̬nh huôÌng Ma tôÌ£c, vâÌ£y đi theo nưÌ’ nhân kia va̬o hoa̬ng cung Renault seÌ’ bơÌt đi không iÌt phiê̬n toaÌi, iÌt nhâÌt không câ̬n, mù mờ tìm đường nữa.
NghiÌ’ đêÌn đây, hăÌn cươ̬i vơÌi laÌ’o Womar:
- LaÌ’o nhân gia, đa taÌ£ nga̬i đaÌ’ nhăÌc nhơÌ0, ta cuÌ’ng caÌo tư̬... À! CoÌ thêÌ0 cho ta môÌ£t chuÌt hoa Deborah không?
- SeÌ’ theo lơ̬i nga̬i. Nga̬i chơ̬ môÌ£t laÌt, ta đi haÌi cho nga̬i môÌ£t iÌt, bâÌt quaÌ không coÌ loaÌ£i la̬m mâÌ£t hoa cho Thính NguyêÌ£t Đa̬i, chiÌ0 la̬ môÌ£t chuÌt bi̬nh thươ̬ng...
Nhi̬n boÌng lưng lom khom bận bịu của laÌ’o Womar, ĐôÌ’ Trâ̬n nhiÌu ma̬y thâ̬m nghiÌ’: LaÌ’o bâÌt tưÌ0 ngươi luÌc thì mê tiê̬n, luÌc laÌ£i thâ̬n biÌ, rốt cuộc đang làm gì? Nhưng lão gia hỏa này không trêu chọc bất kỳ ai, thành thành thật thật làm người trông mộ. VâÌ£y chiÌnh mi̬nh cuÌ’ng không thêÌ0 băÌt hăÌn nghiêm hi̬nh bưÌc cung a!"
TiêÌp lâÌy môÌ£t vôÌc hoa Deborah tư̬ tay laÌ’o Womar, ĐôÌ’ Trâ̬n goÌ£i Andy va̬ hai hài tưÌ0 trơÌ0 vê̬. Đúng như laÌ’o Womar noÌi, boÌ£n họ thâÌ£t sưÌ£ cuÌ’ng không tra ra điê̬u gi̬. Thuận theo đường núi đuổi tới mấy nữ quan kia, bất quá Đỗ Trần không muốn làm quá nhiều người nhìn thấy, liền ẩn thân treo mình trên vạt áo của nàng, thầm nghĩ: "Đợi theo nữ quan trở lại hoàng cung, mình sẽ lại gặp Arthur. Việc sau đó rõ ràng rồi! Cần gì phải hiện thân dùng thân phận của quan tình báo gõ bốn phía chứ? Mình lần này là đi trộm đồ, người nhìn thấy càng ít càng tốt."
Hơn nữa, nữ nhân kia dù sao cũng là chuyện trong nhà của Alonso và Arthur, mình không tiện xen vào giữa.
Băng núi vượt đèo, khi đến tối Đỗ Trần theo nữ quan kia tiến vào đế đô Renault. Tiếp tục qua đường vượt ngõ, được hân thưởng một chuyến phong cách kiến trúc cổ phác của sơn thành, lúc này mới tới hoàng cung của Sư Tâm vương.
- Thật đẹp nha, ba ba, cải tạo nhà của chúng ta giống thế này có được hay không?
Tiểu bối bối tay chỉ cung điện mày vàng phía dưới vách núi hùng sư, không ngừng lẩm bẩm trong đấu hồn.
Đỗ Trần cũng chấn kinh về sự hùng vĩ của hoàng cung Sư Tâm. Thứ khác chưa nhắc tới, đơn giản chỉ là cửa chính của hoàng cung cũng là một cái miệng kim sư lớn cao hai mươi thước, vừa tiến vào hoàng cung, liền giống như đi vào trong bụng một con hùng sư.
Nhưng nữ quan kia lại không cho Đỗ Trần cơ hội thể nghiệm cảm giác đó. Bọn họ không đi cửa chính mà tử cửa nhỏ mặt bên vách núi tiến vào hoàng cung, đi qua mấy hành lang. Ngay khi Đỗ Trần muốn tách khỏi các nàng để trực tiếp đi tìm Arthur, nữ quân tới trước cửa của một toà cung điện màu bạc... bên trong cung điện có mấy người đi ra ngăn nữ quan. Hơn nữa người đi ra đều là tuổi hơn hai mươi nhưng sớm đã tóc trắng đầy đầu, bọn họ phất tay quát lui thị nữ khác, chỉ còn lại nữ quan tóc bạc Đỗ Trần bám vào. Xem ra, nữ quan của Thính Nguyệt Đài cũng có chia đẳng cấp, những nữ quan trẻ tóc trắng trẻ tuổi này mới là thân tín chân chính của nữ nhân kia.
Một người trong đó thấy bên cạnh không có ai, thấp giọng giận dữ:
- Sao giờ mới trở về? Chúng ta thiếu chút nữa bị ngươi hại chết. Chủ nhân đợi cánh hoa tới sốt ruột, đã hút cạn hai tỷ muội rồi đó!
Nữ quan tóc trắng thần sắc đại biến, lấy đồng hồ ra nói:
- Ta rõ ràng không có vượt quá thời hạn mà!
- Ài, ngươi cũng không phải là không biết tính tình của chủ nhân... người nói ngươi vượt quá thì là ngươi chính là vượt quá rồi. Mau, chớ nói nữa, mau đem hoa Deborah cho chủ nhân!
Nữ quan kia sợ hãi không dám đi vào bên trong:
- Ta quá giờ rồi? Vậy chủ nhân sẽ không... đem ta hút cạn chứ?
Những người kia hoặc thương cảm, hoặc vui mừng trên tai họa người khác nhìn nàng, nhưng không ai nói chuyện, nữ quan tóc trắng cắn răng, cúi đầu đi vào cung điện.
Andy hiếu kỳ hỏi trong đấu hồn:
- Chủ nhân, hút cạn nghĩa là sao vậy?
Tiểu Bối Bối vừa hiếu kỳ vừa hưng phân nói:
- Còn phải nói sao? Ma nữ hút máu đó!
Đang nói chuyện, sâu bên trong cung điện cách âm truyền ra một tiếng kêu thảm kinh tâm động phách... người thứ ba cũng bị hút cạn rồi.
Xem tiếp: Nữ Nhân Đó