21
Hắn cáu gắt hét lên, lực tay ngày càng siết chặt hơn.
- Anh bị gì vậy? Buông em ra, đau quá!
Cô gắt gỏng lên hất mạnh cánh tay tên lão đại kia ra, trên mặt Trần Dương Thần đột ngột nổi vành đen.
22
1 Tuần sau.
Căn phòng lạnh lẽo mập mờ ánh đèn sáng, người đàn ông lãnh huyết, hai tay đan xen vào nhau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm chiếc nhẫn kim cương đặt trên bàn kia, khoé miệng hơi cong cong.
23
- Thần. . . em. . . yêu. . . anh. . .
Ba chữ này. . . đều là lời thật lòng xuất phát từ tâm can của nàng.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn rồi hôn nhẹ lên trán hắn.
24
- Quyên Quyên!
- Được rồi! Chỉ. . . lần. . . này. . . thôi. . .
Cô đau khổ buông giọng trả lời, ngày lúc này đây lòng cô như dao cắt, nước mắt thì đầm đìa.
25
Trần Dương Thần bước ra hiên ngang như một vị thần Hy Lạp, ánh hào quang toả lấp lánh, khiến dân chúng không ngừng la hét.
" Oh my god, soái quá đi thôi.
26
Hạ Quyên Quyên mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính của xe, u buồn nhìn cảnh vật ngoài kia.
Ước gì họ sinh ra đều là người thường như những người dân kia thì tốt biết mấy, sẽ chẳng có thù hận hay giết chóc gì cả.
27
Khách sạn Diamond plaza.
Chiếc xe Ferrari Enzo đầy sang trọng tấp gọn vào cửa khách sạn. Một người đàn ông cao lớn, đôi chân dài thoăn thoắt, gương mặt lạnh lùng không góc chết bước ra khỏi xe.
28
Hàng nước mắt chảy dài pha trong đó là sự sợ hãi tột cùng.
Hạ Phong Diệp kéo mạnh cô ra khỏi cái tủ quần áo chật chội kia.
Hắn mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán nàng, gạt giọt nước mắt kia đi, ôn tồn nói.
29
Trụ sở chính của Hạ Phong Diệp.
Hắn lãnh huyết nhìn cảnh vật về đêm, những ánh đèn đường nhộn nhịp về đêm quả thực rất lung linh, mê người, bóng dáng cao lớn anh tuấn phản chiếu qua tấm kính lớn kia, trên gương mặt đôi lúc lại nheo lại.
30
Hạ Quyên Quyên nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ màng màng, rung nhẹ hàng mi, đôi mắt lưu ly từ từ mở ra.
Cô nhích nhẹ thân mình, một cảm giác đau đến thấu xương, chân hoàn toàn cứng đờ không thể cử động được, cô lảo đảo cặp mắt vài vòng, nơi đây nhìn giống như bệnh viện vậy.
31
Từ ngày Hạ Quyên Quyên mang "long thai" đến giờ, vị "thiên tử" nào đó bắt đầu có những biểu hiện lạ vô cùng cùng bất thường.
Đầu tiên là thỉnh thoảng tủm tỉm cười vu vơ, thứ hai đó là đi làm muộn và về nhà sớm bất thường, gương mặt cũng bớt phần nào vẻ lạnh lùng.
32 Đã 3 tháng kể từ khi vụ ăn cắp hồ sơ mật của cô diễn ra, kể từ lúc đó Hạ Phong Diệp vẫn chưa liên lạc lại với Hạ Quyên Quyên, phải chăng điều này có liên quan đến Trần Dương Thần.
33 Chiếc cổng lớn của căn biệt thự dần mở ra, chiếc xe Bugatti Veyron màu đen tuyền chạy nhanh vào.
Hạ Quyên Quyên bồn chồn lo lắng, lòng đã không yên trên cả đoạn đường trở về, nếu sự thật là vậy thì cô.
34 - Anh Thần, đêm nay em qua ngủ với anh được không? Em sợ ở một mình lắm.
Mỹ Tuyết ỏng ẹo nắm lấy tay Trần Dương Thần, mỉm cười quyến rũ, bộ ngực lắc qua lắc đung đưa.
35 Hạ Quyên Quyên chần chừ một hồi rồi cũng lên tiếng, chuyện này không thể dấu được nữa, cô cần phải biết.
- Có phải. . . anh đã biết hết mọi chuyện rồi phải không? Anh căn bản chỉ đang lợi dụng em.
36 Hạ Quyên Quyên nhanh chóng bước xuống cầu thang, nhưng đột ngột dừng lại. Bắt gặp Mỹ Tuyết đang đứng đó ngáng đường. Hạ Quyên Quyên hét lên.
- Tránh ra!
- Cô nghĩ mình là ai mà được anh Thần yêu chứ?
- Câm miệng và tránh ra, tôi không có thời gian để đôi co với cô.
37 Gã bác sĩ lắc đầu.
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, do bệnh nhân xuất huyết quá nhiều cho nên. . . đứa bé đã không thể giữ nổi, mong gia đình đừng quá đau buồn, hiện tại tình trạng bệnh nhân cũng đang rất nguy kịch xin người nhà hãy giữ bình tĩnh.
38 - Cho cô ấy uống rồi đưa lên phòng tôi.
- Vâng, rõ thưa sếp.
Đồng hồ điểm 12h, cửa phòng mở ra, Hạ Quyên Quyên lảo đảo bước về phía chiếc giường trắng kia, miệng thì cứ mãi than nóng.
39 Anh biết mình đã lợi dụng em nhưng anh biết lỗi rồi, Trần Dương Thần này cứ nghĩ sẽ nắm trọn được mọi chuyện trong lòng bàn tay. . .
[. . . ]
Căn phòng lạnh lẽo, ánh sáng len lỏi vào từng góc, mập mờ yếu ớt, Trần Dương Thần lãnh đạm gác chân lên đùi, ánh mắt sắc lẻm nhìn người phụ nữ đang nằm vật vã dưới sàn.
40 1 tuần sau.
[. . . ]
Trần Dương Thần sau khi họp xong ở tập đoàn đã tức tốc chạy về nhà liền, hắn không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, bởi vì.