41 Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên khuôn mặt lạnh lùng trong lòng đang kịch liệt giãy giụa, trong tai quanh quẩn 3 chữ “Cút ra ngoài”, giống như là lên án hắn nhưng… hắn có sai sao? có lẽ là kích động chút ít mà thôi… hắn cũng không biết mình sai gì? bởi vì vô luận như thế nào Âu Nhược Nhã chết, một người trẻ tuổi mặc dù không phải là Bắc Đường Yên trực tiếp mưu sát, nhưng là không có Bắc Đường Yên bức bách, Âu Nhược Nhã căn bản cũng không sẽ chết …Nhưng nhìn xem Bắc Đường Yên tức giận như thế sự tin tưởng của Viêm Liệt lại có chút ít dao động, trong lúc nhất thời đầu óc có chút loạn, cảm giác sai ở đâu rồi nhưng cũngg không biết sai ở chỗ nào.
42 Còn có hai mươi phút nữa là tan tầm, Văn Mẫn cầm lấy hai cặp văn kiện dè dặt đi tới phòng làm việc của cấp trên, cả một buổi chiều nàng không còn cùng sếp nói một câu nào, nhưng nhiều lời mời như vậy nàng không hồi báo cũng không được.
43 “Chúng ta là cần phải rất phối hợp chứ?” Tô Sáng giống như thân mật cúi đầu hỏi Bắc Đường Yên. Bắc Đường Yên đầu khẽ giơ lên, động tác hai người vô luận từ góc độ nào đều là mập mờ, trốn ở một bên đợi cả đêm đội cẩu tử rốt cục có cơ hội thi thố tài năng, đèn flash không ngừng lóe sáng.
44
45 Lại 1 thứ hai, sáng sớm trong công ty nhân viên quản lý triệu tập hội nghị tạm thời, ước chừng một giờ sau, Khâu Luôn mới trở lại phòng thị trường, vừa tiến đến liền kêu Điền Mông gọi vào phòng làm việc, cũng không biết nói chuyện gì.
46 “A lô, tôi Viêm Liệt xin nghe. ”Tiếng của Viêm Liệt là hắn tận lực làm ình rất bình thường nhưng thật là thì chính hắn cảm giác được tim mình đập dị thường, đến chính hắn còn hoài nghi tiếng nói kia có truyền tới người đang nghe hay không.
47 Ba người nhận mệnh rời đi, Tôn Giai Giai cùng Mạnh Tuệ cái gì cũng chưa nói, nhưng Điền Mông lại như cũ chưa từ bỏ ý định đi tìm Viêm Liệt. Hai người không có gặp mặt ở công ty, mà là sau khi tan việc hẹn tại 1 quán cà phê cách công ty không xa.
48
49 Viêm Liệt cúi đầu ủ rũ trở lại ký túc của mình, suy tính lại cân nhắc, do dự lại do dự trong tay điện thoại cầm lên lại để xuống, để xuống lại cầm lên, gọi hay là không câu hỏi trong đầu luẩn quẩn, lại cuối cùng không cách nào quyết định, chỉ có thể chán nản buông tha.
50 “Ông vừa rồi nói tôi là cái gì?” Bắc Đường Yên ngồi ở trên xe, quay bên trái nhìn Tô Sáng. “Yên, bà nói cái gì đó, tôi nghe không hiểu?” Tô Sáng giả ngu, nghĩ đến không cần nghĩ trực tiếp hỏi ngược lại.
51 “Tôi làm hay không thì quan trọng sao, tôi chỉ cảm thấy cậu nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của tôi, tôi cho cậu biết sự lựa chọn này cơ hội chỉ có một lần, lần sau sẽ đổi thành điều kiện khác, về phần tôi rốt cuộc có làm như vậy hay không, nếu như cậu muốn đánh cuộc tôi sẽ tiếp… kia là mạng sống của cha cậu, cậu sẽ phải quyết định.
52 Đi vào bệnh viện, dựa theo địa chỉ Bắc Đường Yên đưa cho hắn, hắn rất nhanh liền tìm được phòng bệnh của cha phòng 101. Đứng ở cửa phòng bệnh là một y tá, xem ra là phòng bệnh chuyên môn.
53 Ánh mắt Bắc Đường Yên cùng Viêm Liệt đều hướng phái thanh âm kia. “Tô tiên sinh, mấy ngày không gặp, ngài miệng lại ngọt lên không ít. ” Bắc Đường Yên thấy rõ là thanh âm của ai, cười nghênh đón, Viêm Liệt cùng ở một bên thấy có nhiều người đem ánh mắt nhìn ở nơi đây.
54 “Tương lai sẽ như thế nào…anh không thể bảo đảm, anh hiện tại chỉ có thể xác định anh thích em cho nên anh muốn thử xem, Yên…anh chỉ cầu xin em về sau làm chuyện gì hãy nói cho anh biết một tiếng, anh biết rõ em không thích anh nhắc tới chuyện Âu Nhược Nhã nhưng là chúng ta thật sự chỉ là bạn học, anh biết rõ cô ấy thích nhưng là anh đối với cậu ấy một chút tình cảm cũng không có, Yên….
55 Ngày cha Viêm liệt giải phẫu, Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên đều đi, hắn nắm tay Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cho hắn 1 nụ cười. Ngoài phòng giải phẫu, mọi người lo lắng cùng đợi, Bắc Đường Yên liên tục an tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn, Văn Mẫn cũng tới, bởi vì có giấy tờ cần Bắc Đường Yên ký tên, tựa hồ kế hoạch có chút vấn đề, hai người thảo luận một hồi sao đó Văn Mẫn mới rời đi.
56 “Tổng tài…”“Tiểu thư xinh đẹp, tôi hiện tại đứng ở bên cạnh thư ký của ngài, không biết tiểu thư có thời gian tiếp kiến tôi một chút không?”( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên.
57
58 Viêm Liệt là bị đánh ngất xỉu mang vào phi cơ , cho nên khi hắn lần nữa tỉnh lại đã phát hiện mình ở một căn phòng mà chẳng biết nó ở đâu. Viêm Liệt giật giật tay chân, phát hiện mình trên người không có bất kỳ trói buộc, bốn phía nhìn nhìn phát hiện mình ở trong một cái phòng ngủ, phòng ngủ bố trí rất xa hoa, có kiến trúc của quý tộc của châu Âu, hắn suy đoán đây chính là nơi ở của Hoàng Phủ Dật Đình đi, cũng không biết Hoàng Phủ Dật Đình hiện tại ở nơi nào, Bắc Đường Yên có phải hay không biết tin tức hắn ở chỗ này … trong lòng lo lắng, hắn tiếp tục quan sát xung quanh, hắn nhì nhìn đối diện nhíu nhíu mày cảm thấy ngoài cửa này nhất định có người coi chừng, tạm thời bỏ qua nghiên cứu cửa, đưa mắt nhìn một bên cửa sổ từ nơi này nhìn, sắc trời bên ngoài đã tối xuống, giống như là tầm 4 -5 giờ buổi chiều, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ lầu ba độ cao không cao không thấp, nhưng cứ như vậy nhảy xuống cũng có khả năng ngã chết, hơn nữa hắn còn thấy mấy tên mặc y phục đen ở trong đình viện đi lại, nơi xa cửa chính cũng có thủ vệ đứng này làm cho hắn rất nhức đầu.
59 “Bốn năm? Viêm Liệt anh đang nói gì đấy, anh có phải hay không có bí mật gì không nói cho em biết. ”“Đây mới thật là một bí mật, anh chưa nói với cho người nào cả, năm đó khi anh thi đậu vào Hoàng gia học viện học ở hệ tài chính nhưng thật ra là có chút hoang mang không định vị được bản thân mình, rất nhiều chuyện đều lạ lẫm khiến ình bị hoa mắt, không biết tương lai sẽ đi đâu, nhưng khi đó thì em xuất hiện.
60 “Tiểu Thực, chị cảm thấy được em so với anh trai em mạnh hơn nhiều. ” Bắc Đường Yên mới tán dương Viêm Thực một câu, mà sắc Viêm Liệt lại càng thêm mất tự nhiên, hắn nắm chặt tay Bắc Đường Yên lại, cha mẹ và em trai đều đang nhìn hắn cũng nghiêm chỉnh nói cái gì đó ra thôi.