Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh Chương 77: Chưong 62
Chương trước: Chương 76: Chương 61.2
Editor: trang bubble ^^
Một đêm này, Văn Đình Tâm vẫn giống với tối hôm qua như cũ, bọc một cái chăn, vùi ở trên ghế sa lon, áng chừng điện thoại di động xem ti vi. . .
Xe Nam Thế Dương vừa lái đi, lập tức cô nhận được tin nhắn của anh, bảo đảm với cô buổi tối anh sẽ trở lại.
Nhưng trên thực tế, cô biết Nam Thế Dương hẳn sẽ không trở lại.
Trên ti vi chiếu Tây Du kí, cô không có lòng dạ xem, tầm mắt vẫn rơi vào trên điện thoại di động, màn ảnh không có hình tiếng làm cho cô càng ngày càng thất vọng.
Thật ra thì rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ ông cụ ở bên cạnh anh, vậy bị phát hiện rồi sẽ tạo thành gây rối, cho nên cô nhịn xuống.
Trở nên ngây ngô không biết bao lâu, lúc tỉnh hồn lại, TV đã sớm vào quảng cáo, xoay người qua, đổi một tư thế, Văn Đình Tâm cầm điện thoại di động lục ghi chép thông tin bên trong.
Chính là vừa nhìn như vậy, nhận ra rất nhiều cái tên nhìn quen mắt, anh em, cấp dưới, còn có ông cụ, bên trong còn có rất nhiều người mà Văn Đình Tâm đều có tiếp xúc ở đời trước.
Dù sao từng có mười năm hôn nhân, cho dù không hề quan tâm anh chút nào, nhưng có lúc góp vui lấy lệ vẫn phải qua loa với một vài anh em gì đó của anh.
Rất nhiều anh em của anh đều từng nói với cô lời giống vậy ở trước mặt anh —— Nam Thế Dương thích cô nhất định chính là một kỳ tích lớn.
Vốn là Văn Đình Tâm còn tưởng rằng các anh em của anh đều đang nhắc nhở cô, Nam Thế Dương thích cô là vinh hạnh của cô, cô còn đúng là cố gắng quý trọng loại phúc phận không dễ đến này.
Nhưng bây giờ mới biết, thì ra là các anh em có ý là, bên cạnh Nam Thế Dương không có một người phụ nữ nào, anh càng là chưa từng thích một người phụ nữ, cho nên có thể thích cô chính là kỳ tích!
Thế này xuống một trang thông tin, quả nhiên, Văn Đình Tâm không tìm được một cái tên nữ tính, thậm chí tên hơi trung tính một chút cũng không có.
Hơi có vẻ đặc biệt một chút chính là tên điện thoại trong cửa hàng Ngô Vượng Đạt, anh giữ —— liên lạc Văn Đình Tâm.
Không ngờ, cô lại sẽ là một người liên lạc phái nữ duy nhất trong điện thoại của anh, điều này khiến Văn Đình Tâm vẫn rất vui mừng.
Như đã từng nói, sau khi đi tới nội thành, cô vẫn luôn chưa từng liên lạc Ngô Vượng Đạt, có nên tìm giờ rảnh trở về thăm một chút, thuận tiện hỏi một chút Ngô Vượng Đạt có bằng lòng tới nội thành làm việc hay không.
Nếu như đồng ý, cô sẽ giao cho ông quản lý siêu thị. Mặc dù có thể sẽ khó dạy bảo một chút, nhưng mà Ngô Vượng Đạt cô tin được, cho nên giao cho ông ấy không có vấn đề.
Nhìn xem thời gian, đã không còn sớm. Vốn là Văn Đình nghĩ thầm gọi điện thoại liên lạc Ngô Vượng Đạt một chút, nghĩ đến ông ấy có thể ngủ cùng vợ con, tạm thời cũng thôi.
Bên trong loại điện thoại cục gạnh cũ kỹ này cũng không có trò chơi gì, tìm khắp cả di động, chỉ phát hiện một trò chơi rắn tham ăn.
Dùng mọi thủ đoạn, Văn Đình Tâm mở ra bắt đầu chơi.
Cứ như vậy, thời gian cũng sẽ không có vẻ quá khó chịu nhỉ.
Chờ chờ, lại đến khoảng mười một giờ, khi đó, Văn Đình Tâm lại cực kỳ mệt đã ngủ thiếp đi.
Giống như cô nghĩ trước đó, Nam Thế Dương không trở về.
Tối nay, thật ra thì Nam Thế Dương cũng trôi qua rất không thoải mái.
Ông cụ không cho phép anh ra ngoài, còn tịch thu điện thoại di động của anh, suốt cả một đêm, Nam Thế Dương bị nhốt ở trong phòng, sốt ruột không yên.
Trước đó gửi tin cho Văn Đình Tâm bảo cô chờ anh trở về, nhưng mà mình lại không thể trở về, lúc này, Nam Thế Dương thật sự cảm thấy mình chính là tên lường gạt!
Trong phòng có máy vi tính, Nam Thế Dương đặng nhập QQ, tìm tới đầu chó, thử khiến đầu chó đi thông báo cô, buổi tối anh không trở lại.
Nhưng mà, sau đó đầu chó đáp lời là điện thoại không ai nhận.
Cứ như vậy, Nam Thế Dương lại càng lo lắng. Ở trong phòng tới tới lui lui, gãi đầu suy nghĩ kỹ vài phương pháp đi ra ngoài hoặc là liên lạc cô, nhưng cũng không thành công. Ở cửa phòng anh, không ngờ thêm hai người vệ sĩ.
Mà vào đêm này, lại tương tự có nhiều chuyện phiền lòng còn có ông cụ.
Đừng thấy ông cụ đã làm chuyện xấu có được người, nhưng trên thực tế, ông cũng biết mình làm như vậy không ngăn cản được cái gì.
Buổi tối khuya, ông cụ không ngủ, mang đôi dép xỏ ngón chơi đấu vẹt ở trên sân thượng, một bàn tay đang vốc một nắm hạt dưa, một tay nắm hạt dưa đút tới khóe miệng vẹt.
Nhìn miệng vẹt ngậm đầy, trong miệng ông cụ làm như lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói, "Ngũ Tử ơi Ngũ Tử, mày nói cha nên bắt thằng nhóc chết tiệt kia làm thế nào bây giờ?"
"Làm thế nào? Làm thế nào?" Tha hạt dưa tiếp theo, nói như vẹt lặp lại lời của ông cụ.
"Lại là một con bé nhà nghèo, lại giống hệt thằng ba, chậc," Lo lắng bốc lên một hạt dưa, ông cụ nhíu mày, run đôi dép lê, "Năm đó thằng ba nhất định không nghe lời, kiên quyết muốn cưới một con bé nhà nghèo, kết quả làm hại đứa bé mất rồi, con bé nghèo kia còn ly hôn với nó."
Lắc lắc đầu, giọng nói của ông cụ nghe hết sức cảm thán.
Mặc dù trong lòng chính ông cũng biết, sở dĩ hai người kia ly hôn, có rất nhiều nhân tố, trong đó không thiếu mình đối đãi cay nghiệt đối với con bé nghèo kia.
Thật ra thì mình đối đãi cay nghiệt cũng là bình thường mà!
Một đứa cháu thật tốt bị con bé

Xem tiếp: Chương 78: Chương 62.2