41 Đang nghĩ ngợi, liền nghe Quyên Tử ở bên ngoài nói: "Tiểu tử ngươi không phải lại làm chuyện xấu đấy chứ. " Tả Hoành không có biện pháp nói: "Nàng không phải sốt ruột tung tích muội tử kia của nàng sao, nàng ấy ở chỗ này nè.
42 Ánh mắt của hắn nóng bỏng cố chấp, cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng, nói ra những những lời này, một chút ý tứ e lệ thẹn thùng cũng không có, có thể thấy được da mặt có bao nhiêu dày, nhưng một nam tử da mặt dày như vậy, trong lòng Thời Tiêu một chút cũng không chán ghét, ngược lại cảm thấy, Diệp Trì như vậy lại có vài phần thẳng thắn vô tư của quân tử.
43 "Có ai không, có ai không. . . " Bảo Trụ vừa thấy tình hình không ổn liền kéo gân cổ hô lên, Quách Đại Bảo nghe tiểu tử này ồn ào, vội vàng dặn dò: "Còn không bịt miệng tiểu tử này lại cho ta, hôm nay nếu để hắn phá hư chuyện này của gia, gia trở về đánh gãy chân chó mấy người các ngươi.
44 Quản gia vừa thấy điệu bộ này của tiểu vương gia, vội vàng sai người đi phố nhỏ Y Tử Quyển tìm lão gia, Quách Thị Lang vội vàng trở về, trước cửa phủ vừa vặn gặp mặt Cẩm Thành, Tả Hoành.
45 Tâm tình Minh Chương hôm nay quả thật rất tệ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một đường ngựa không dừng vó về quê, chờ đợi hắn là từ hôn và Tiêu Tiêu không rõ tung tích.
46 Minh Chương nhịn không được quay đầu lại nhìn Thời Tiêu ở sau lưng, Thời Tiêu vẫn chưa thoát ly khỏi người Minh Chương, lại nhìn thấy Diệp Trì, không khỏi có chút hoảng hốt, lúc này đối mặt với ánh mắt của Minh Chương, lại có khoảnh khắc chột dạ, nhưng chớp mắt liền tỉnh táo lại, thầm nghĩ mình và Diệp Trì không liên quan, cho dù có liên quan, cũng đã sớm từ hôn với Minh Chương, vậy thì nàng chột dạ cái gì chứ.
47 Định Thân Vương tức giận tái mặt, vỗ bàn một cái: "Chỉ cần còn có ta ở đây, ngươi đừng hòng làm ẩu, nhốt hắn vào trong phòng cho ta, ai muốn thả hắn ra, hay dám để lãoVương phi biết, cứ việc đánh chết.
48 Hứa gia lão gia đích thân đến, Thời Tiêu lại trốn tránh trong phòng có vẻ không thích hợp, đành phải đi ra chào Hứa Sĩ Xương, Hứa Sĩ Xương thở dài nói: "Nha đầu chịu ủy khuất rồi, lúc nhà của con gặp chuyện không may, đúng lúc Hứa thúc ở bên ngoài không biết, đợi Hứa thúc về đến nhà thì đã trễ rồi, Hứa thúc xin lỗi con, nương Minh Chương hồ đồ, thế nhưng Thời nha đầu này, có thể nể mặt Hứa thúc hay không, đừng so đo nữa, Hứa thúc cam đoan với con, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hai năm qua Hứa thúc cũng đã nghĩ kỹ, chờ con và Minh Chương thành thân, ta liền tách ra, tuy chỉ có môt đứa con trai là Minh Chương, thân thể này của Hứa thúc vẫn còn rắn chắc lắm, sống còn lâu lắm, các ngươi chỉ cần sống cho tốt, ta và nương Minh Chương ở lại khu nhà cũ, ngày lễ ngày tết, vợ chồng son các ngươi trở về dập đầu với chúng ta, trong lòng Hứa thúc đã đủ rồi, về phần nương Minh Chương, con không cần lo lắng, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, chủ của Hứa gia vẫn còn là ta mà.
49 Sùng Nhân đế biết rõ nguyên nhân hậu quả, thực sự nói, Diệp Trì tiểu tử này hồ đồ quá rồi, đánh Quách Đại Bảo là bênh vực kẻ yếu, bây giờ cướp vị hôn thê nhà Trạng Nguyên Lang, nói thế nào cũng sai hết, khiến cho người ta phải từ quan, làm hoàng đế như hắn không biết phán quyết như thế nào, cũng khỏi phải hỏi, Diệp Trì mới vừa yêu cầu hắn tứ hôn chính là Thời Gia cô nương kia, là vị hôn thê của Trạng Nguyên Lang.
50 "Chưa trở thành Thành Trạng nguyên phu nhân, mà đã không để ý người khác rồi hả?" lời này của Diệp tiểu gia có thể chua tới hai dặm, Thời Tiêu quay đầu, chỉ thấy hắn ngồi dưới gốc cây hòe lớn, tay phải phe phẩy kim phiến, tay trái cầm một cái ấm trà, trên người mặc một kiện cẩm bào màu tím sáng, hoa văn hình đám mây dưới ánh mặt trời trên áo choàng như ẩn như hiện, người đầy quý khí, ngoại trừ khuôn mặt có hơi gầy thì cũng không khác lắm so với lần gặp trước đó.
51 Minh Chương đi suốt đêm trở về, đến trước cửa phủ sắc trời đã tối, quản gia vội vàng ra đón, nhận roi ngựa trong tay hắn, đưa cho gã sai vặt đứng kế bên.
52 Tả Hoành vừa vào cửa liền nhìn thấy Quyên Tử chống eo ngăn phía trước Hứa Minh Chương, không biết làm sao, trong lòng Tả đại thiếu nhịn không được lập tức chua loét, không hề nghĩ ngợi, đi lên kéo Quyên Tử qua một bên, Quyên Tử còn không theo, giãy hai cái nói: “Ngươi thả ta ra, ngươi bắt lấy ta làm cái gì, bỏ ta ra.
53 Diệp tiểu gia cũng không rõ là nên vui mừng hay nên tức giận, vợ hắn cũng quá thành thật, cho dù không thích hắn, thì cũng đâu cần phải nói toạt ra như thế, hắn không rõ, so với việc nhận thức vợ hắn chậm hơn Hứa Minh Chương một chút, thì có thua ở chỗ nào đâu, tiểu bạch kiểm kia có gì tốt, biết mẫu thân hắn phóng hỏa hại người, còn có mặt mũi lấy khuê nữ người ta.
54 Không đợi Quản gia nói hết lời, Minh Chương đã bước nhanh vào phòng, Chu Khang vô cùng sợ hãi, từ lúc bị Diệp Trì trói từ trong khách điếm đến nơi này, bị đánh bao nhiêu cái cũng không nhớ rõ, tên diêm vương này trước khi đi quất hắn một trận roi, buổi tối trở về lại quất hắn một trận, khó chịu cũng đánh dã man, cao hứng còn đánh ác liệt hơn.
55 Lão vương phi đang nhắc đến hắn: "Hai ngày này sao không thấy Trì Ca, hay là lại bị cha hắn nhốt lại, cũng không biết hai cha con này sao lại không hợp nhau, cả ngày ngươi nhìn ta không được tự nhiên, ta nhìn ngươi thấy khó chịu, nói cho cùng, vẫn là cha thằng bé không tốt, nếu lão vương gia còn sống, ta sẽ nói, đừng bắt thằng bé đọc nhiều sách như vậy, đọc riết ngu luôn đó, còn hắn lại không cho ta nói, ở bên ngoài thấy người ta đọc sách, trở về nhìn Trì Ca chúng ta, chỗ nào cũng không vừa mắt, theo ta thấy, không đọc sách cũng có sao đâu, cũng không cần trông cậy vào khảo thi công danh, sống an nhàn tự tại, cả đời này cũng không thiếu ăn thiếu uống, muốn tiền đồ lớn như vậy làm cái gì.
56 Lão vương phi còn nghĩ hắn đã nói tốt như vậy trước hết phải nhìn một cái, không ngờ lão vương phi vừa dứt lới, lão đại Diệp Trì lắc lắc đầu, khoát tay nói: "Không được, không được, vợ ta da mặt mỏng lắm, không thể gặp người lạ, lỡ lão tổ tông làm vợ ta sợ thì sao.
57 Thu ma ma tò mò nhìn qua, thấy tiểu nha đầu đứng bên trong cánh cửa, tuổi nhìn cũng khoảng mười sáu mười bảy, dáng vẻ rất chỉnh tề, một khuôn mặt lớn cỡ bàn tay nhỏ nhắn sạch sẽ trắng như tuyết, trên người mặc dù mặc quần áo vải thô, ngược lại hết sức sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tóc thắt bím thả xuống trước ngực, lông mày lá liễu, đôi mắt như nước hồ gợn sóng, tuy không khuynh quốc khuynh thành, nhưng mắt mũi hài hoà, chả trách tiểu gia bọn họ thích.
58 Một câu nói kia của Diệp tiểu gia, Định Thân Vương thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, giơ tay lên chỉ hắn, cả người cũng run rẩy, cả buổi mới phun ra: "Nghịch tử nghịch tử.
59 Bên trên Sùng Nhân đế còn có tám ca ca, bởi vì chuyện tranh đoạt hoàng quyền năm ấy mà chết thì chết nhốt thì nhốt, cuối cùng một người cũng không còn, mặc dù dưới gối tiên đế còn có mười công chúa, nuôi sống lớn cũng chỉ có bốn người, ba tỷ tỷ gả xa, qua nhiều năm cũng không hồi kinh, trong cung còn sót lại chính là Cửu công chúa do thái phi sinh ra.
60 Đắc Lộc suy nghĩ mình có nên cách gia nhà hắn xa một chút hay không, thật mất thể diện, trên đường cái sao mà ồn ào dữ vậy, cũng may vào lúc này, chứ để người ta nghe thấy, còn tưởng hắn muốn cưới vợ đến điên rồi.