1
Chương 1
Lúc bảy giờ, nói chính xác là lúc sáu giờ bốn mươi lăm, tức là khi cả nhà vừa ăn cơm tối xong, thì thằng Tùng bắt đầu làm chuyện lạ.
Nó lôi chiếc giày thể thao ra ngoài phòng khách, bật đèn sáng trưng, cầm bàn chải ngồi cặm cụi đánh tới đánh lui.
2
Chương 2
Tùng đánh đi đánh lại mãi chiếc giày. Chốc chốc, nó đưa chiếc giày lên sát mắt, gần đến mức mũi nó ngửi thấy cả mùi da thuộc. Nó ngoẹo cổ săm soi một hồi rồi thấy không hài lòng, nó lại hạ xuống, đánh tiếp.
3
Chương 3
Bữa đó, khi đưa cái kềm cho Hưng sún, Tùng không quên dặn:
- Mày còn phải viết thư cho Ông già Noel nữa. Phải kể ra cho ông ấy biết mày ngoan như thế nào.
4
Chương 4
Tùng khoái lắm. Trong đời nó, chưa bao giờ nó cảm thấy sung sướng như vậy. Nó quên mất nỗi háo hức chờ đến đêm Giáng sinh. Nó quên mất chiếc giày của nó cất trong ngăn tủ.
5
Chương 5
Trước khi giật lấy tờ giấy bạc, dĩ nhiên Tùng đã nghe không sót một lời đối đáp giữa Đạt và Hưng sún. Và tự nhiên nó cảm thấy bất nhẫn.
6
Chương 6
Thằng Tùng trước nay đâu có chơi thân với Hưng Sún. Thế mà đùng một cái, hai đứa cứ chạy lên chạy xuống, thì thà thì thào một ngày những mấy lần, bảo làm sao nhỏ Hạnh không thắc mắc cho được!
Hôm trước, nhỏ Hạnh có hỏi em nhưng thằng Tùng chỉ trả lời qua quít rồi lẳng lặng chuồn mất.
7
Chương 7
Nhỏ Hạnh đang ngồi giảng bài cho thằng Tùng ở phòng khách, ngạc nhiên thấy Hưng sún thò đầu vào. Nó không hiểu tại sao thằng nhóc mới chạy về nhà đã lại trở lên ngay.
8
Chương 8
Thằng Tùng vô cùng sửng sốt khi nghe Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh kêu nó dẫn xuống nhà Hưng sún chơi. Tại xưa nay nó chưa từng nghe một điều kì quái như vậy.
9
Chương 9
Ăn cơm tối xong mới sáu giờ chiều. Từ sáu giờ chiều đến mười hai giờ khuya, kim đồng hồ còn phải quay mệt nghỉ. Nói tóm lại, là còn lâu lắm.
10
Chương 10
Tiểu Long vừa đi vừa khụt khịt mũi. Xưa nay nó vẫn mắc cái tật khịt mũi. Nhất là khi gặp phải chuyện gì bối rối.
Nhưng chỉ lúc nào chán lắm nó mới khụt khịt liên tục như thế này.