1
Bây giờ thì nhỏ Hạnh cảm thấy hối hận thật sự. Nó ngồi trên một khúc gỗ mục, tách xa lũ bạn, đưa cặp mắt lo lắng nhìn chung quanh.
Trời lúc này đã quá trưa, rừng im phăng phắc.
2
Đó là cái tội thứ nhất của Quý ròm, nhỏ Hạnh rầu rĩ nhũ bụng. Tự nhiên lại cao hứng rủ cả bọn đi theo nhóm Mèo Rừng tới chốn khỉ ho cò gáy này. Đây rõ ràng không phải là cuộc du ngoạn đúng nghĩa.
3
Rõ ràng, nếu Quý ròm không bày ra trò đố nhau thì cả bọn không đến nỗi mất tập trung đến thế. Đã vậy, Quý ròm còn chơi ăn gian. Đang sọ và sụn, tự nhiên lại chuyển qua sán và sẹo khiến cả đám xúm vào cãi nhau đến nỗi quên hết chung quanh.
4
- Sao lại như thế được ? Tao không tin!
Tiểu Long sửng sốt kêu lên, cái viễn ảnh loay hoay mãi trong rừng khiến nó không khỏi kinh hoảng.
Quý ròm thiểu não chỉ tay về phía xa xa:
- Mày nhìn kìa! Đó chính là mẩu vải vụn của tao!
Tiếng Mạnh rít lên như chuột:
- Em nhận ra rồi! Viên đá xanh nằm kế viên đá đỏ.
5
Trong rừng, trời tối rất mau. Mới bốn giờ chung quanh đã nhá nhem như thể đã sáu, bảy giờ.
Sương mù dâng lên là là ngọn cỏ khiến bọn trẻ bắt đầu cảm thấy lạnh.
6
Phát hiện bất ngờ đó khiến nhỏ Hạnh thấy bụng mình quặn lại, như có ai đang đổ đầy chì.
- Nhìn kìa!
Nó mấp máy môi kêu khẽ, tay run run chỉ ra phía trước.
7
Bây giờ thì Tiểu Long đã biết người lăn kềnh ra đất đầu tiên là nhỏ Hạnh.
Nhỏ Hạnh là con gái, tâm hồn chắc chắn là mỏng manh, yếu đuối hơn đám con trai.
8
Tiếng hét khủng khiếp của thằng Mạnh vang lên trong khu rừng tĩnh mịch đối với bọn Tiểu Long chẳng khác nào bom nổ bên tai.
Và cũng như bom, nó làm các ông anh bà chị bắn tung người lên trong giấc ngủ.
9
Khi Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh bước lại, Tiểu Long đang một tay cầm dao, tay kia giữ chặt một sợi dây leo thõng xuống từ trên cao.
Sơi dây leo khá lớn, cỡ bằng cổ tay người, đã bị Tiểu Long chặt đứt ngang ở phần sát mặt đất.