21 Trong tưởng tượng của Hoài Chân, đa số những cô gái người Hoa ở thế hệ này đều nhanh gọn dứt khoát như Ngũ Cẩm Hà hoặc Hoàng Liễu Sương*, nào ngờ người chịu ảnh hưởng của nền giáo dục phương Tây, có khi tận trong xương tủy còn truyền thống hơn cả người trong nước ở đại lục xa xôi.
22 A Phúc ngẫm nghĩ rồi nói, “Nợ tiền dễ giải quyết, có số tiền rõ ràng, bao nhiêu tiền là bao nhiêu; nợ tình mới khó làm, không những không tính được mà sẽ luôn cảm thấy thiếu nợ cả đời.
23
Lần đầu tiên đến phòng khám Huệ Thị, Hoài Chân lại bị chủ nhà lơ đẹp.
Cô cầm hộp đựng đứng trước cửa, đồng hồ ở bến tàu còn chưa điểm tám giờ thì đã trông thấy một ông cụ gầy gò đen đuốc bận âu phục xấu xí đi ra từ cửa khám.
24 Ngày hôm sau, mới sáu giờ sáng Hoài Chân đã dậy, cùng Vân Hà đẩy chiếc xe ba gác đựng đầy quần áo sạch, dựa theo địa chỉ đưa đến cho từng người. Bình thường thì hơn bảy giờ là đã kịp về nhà ăn sáng.
25
La Văn vừa thấy già Huệ thì lập tức thở phào, nét mặt buồn rầu đã tan biến, nở nụ cười tươi rói mời ông ở lại ăn cơm.
Già Huệ cũng không từ chối.
26
Tối qua lúc Vân Hà đến, bài báo này được đặt cùng sách vở của cô. Sáng nay ngồi ở quầy đọc sách một lúc, không chừng cũng kẹp lẫn báo vào trong đống đồ đó rồi, không biết là do mình lơ đãng dọn luôn vào trong balo, hay người ngoài tốt bụng bỏ vào cho cô nữa…
Vào lúc này trong không gian nhỏ hẹp, có một kẻ hà khắc đang đọc “phép màu hẹn hò” như đọc thơ bên tai cô.
27
Dừng một lúc, anh như nghĩ đến điều gì đấy, “Xin lỗi, tôi quên không thể gọi rau chân vịt được. ”
Trí nhớ không tốt ư? Thật sự là không thể tốt hơn được nữa.
28 Thời gian còn lại, anh cứ nói chuyện với cô bằng giọng điệu không mặn không nhạt. Thỉnh thoảng lại ga lăng hỏi thức ăn có hợp khẩu vị không, vân vân, nhưng trước sau không hề trả lời lời mời của cô.
29 Ceasar không biết lúc này mình tức giận và mơ màng vì điều gì, nhưng không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên khi bản thân đến Nevada, có một lần người ở bờ Tây trêu ghẹo “đám bờ Đông chết tiệt”: mày nhìn bọn chúng lúc nào cũng lịch thiệp, nhưng trời mới biết chúng gần như ghét mọi thứ ngoài bản thân; bọn chúng sẽ cảm thấy tức giận vì bản thân mắc lỗi, nên chúng rất thích tức giận.
30
Hai con cua cô mua với giá rẻ vào tối thứ Bảy đã không còn nhiều gạch, sáng thứ hai Hoài Chân bèn lấy làm nước súp bánh bao. Sáng ngày đầu tiên làm bài kiểm tra khảo sát ở trường Hiệp Hòa, bảy giờ ba mươi phút, khi Hoài Chân ăn xong bánh bao đi ra đầu phố Clay thì Vân Hà mới rời giường, vừa thấy cô liền lớn tiếng chúc: “Ăn bánh bao, em phải thi đậu lớp 9 thì mới được về gặp chị nhé!”
Cùng kiểm tra với cô còn có bốn mươi đứa trẻ mười một mười hai tuổi, còn có cả một người năm xưa về nước đi học, sau đó về lại Mỹ xếp lớp.
31 Vừa bước vào cửa phòng khám Huệ thị, cô liền trông thấy một người da trắng tóc vàng cao lớn, mặc áo khoác ka-ki ngồi trong phòng khám, già Huệ cầm một toa thuốc trong tay, chậm rãi đứng dậy, đang định đi hốt thuốc.
32
Ngày 12 tháng 2 năm 1931
Thân gửi các bạn yêu dấu:
Hôm nay trời San Francisco giăng đầy mây đen ngùn ngụt.
33 Trong thời loạn thái bình này, con người đâu khác gì cọng cỏ, dẫu bản lĩnh có lớn thế nào thì cũng phải cụp đuôi khi đứng trước mặt người da trắng. Nếu Hồng gia thật sự cũng cho là như vậy, thì trái lại Hoài Chân cảm thấy ông ta đã để mắt đến mình.
34 Ngày hôm sau khi sắc trời còn chưa sáng, Hoài Chân đã lồm cồm bò dậy, đứng dưới hiên bật ngọn đèn chân không treo dưới cây khế lên, nương theo ánh đèn mờ mờ xách nước nóng đi gội đầu.
35
Hoài Chân thôi cười, giọng bằng bằng nhẹ nhàng, “Không được. ”
Quản lý ở cạnh cửa ngoắc tay, Hoài Chân lập tức xoay người đi sang.
Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ đầy khinh thường, “Giỏi lắm.
36
Hoài Chân cứng họng. Cứ tưởng nói tiếng Quảng Đông thì chỉ có người ở phố người Hoa mới hiểu, nào ngờ người này ở bên trong cũng âm thầm nghe hết.
“Xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ trưa của anh.
37
Có người dù biết mình nổi bật thì trong lòng cũng biết hôm nay chỉ nên làm nền.
Mà có người, dù vốn chỉ là lá xanh làm nền cho hoa hồng song vẫn muốn không thua kẻ khác, lắc mình một cái trở thành cây đa riêng một góc trời, biết bao đôi mắt nhìn chăm chú.
38 Cô gái có cằm nhọn cùng đôi mắt màu xanh da trời cứ quan sát cô liên tục, nhưng từ đầu chí cuối không hề nói câu gì với cô. Cô ấy tên là Daisy, Hoài Chân đưa mắt nhìn lướt qua cô ấy, tình cờ ánh mắt gặp nhau, không hiểu vì sao cô lại cảm nhận được vẻ không thích hay địch ý từ trong đáy mắt cô ấy.
39
Không đợi người học sinh kia mở miệng phản bác, Vân Hà đã giơ tay khoác vai Hoài Chân, đặt cán dù vào tay cô.
Rồi sau đó ôm chầm cô, dùng quốc ngữ không mấy sành sõi nói với du học sinh kia: “Hỏi bé em tôi làm chi? Tính bắt nạt nó phỏng?”
Du học sinh kia cực kỳ tức giận, gần như hừ mũi trả lời cô, “Tôi vừa thấy một nóc nhà đồng thời treo cờ Thanh Thiên Bạch Nhật và cả cờ Mỹ.
40
Andre cười, “Vì sao?”
Bởi vì trên đường về khách sạn, Hoài Chân cứ nghĩ mãi về vấn đề này.
Nếu nói cảm xúc căm ghét người Hoa của Ceasar là một thành kiến, thì có lẽ Hồng Lương Sinh là một loại khác.