41 Lúc ấy đúng chín giờ đúng. Cánh đàn ông khoác vai câu cổ đi ra từ sòng bạc, tiếp tục tụ năm tụ ba đến tiệm tạp hóa “đánh chén”; đám ma men liên tục bị chủ quán cho người ném ra góc tường ở đầu phố, vừa hay có tên móc túi đi ngang qua, hắn khom người móc ra một chiếc ví tiền lép xẹp trong vạt áo: hoặc là đã dốc hết cho bài bạc, hoặc bị người trong quán rượu trấn lột, nói tóm lại là không còn chút gì.
42 Khoảng mười giờ rưỡi, nút gọi phục vụ phòng thỉnh thoảng vang lên. Ở tầng hai đa số toàn là các cô gái, bởi vì mang danh phận người dự thi nên không tiện xuất đầu lộ diện; sau đường xá xa xôi thì lại có phần căng thẳng, nên cho bài tiết bên trong mất cân bằng, gọi Hoài Chân lên lầu chủ yếu là nhờ cô đem băng vệ sinh hoặc thuốc ngủ đến.
43
Về vấn đề này, Hoài Chân không muốn giải thích. Ba giờ trước là không có sức lực, ba giờ sau thì cô đã suy nghĩ rõ một chuyện.
Quả thật Ceasar nói câu đó xong, cô đã cô yên tâm hơn phần nào.
44 Chung kết cuộc thi Miss Chinatown được cử hành tại quảng trường lộ thiên bên ngoài “Tòa báo Thiếu niên Trung Quốc buổi sáng”. Trước lúc này, mỗi một thí sinh đều chuẩn bị màn diễn thuyết bằng tiếng Anh không quá dài, và MC còn đến sân khấu phỏng vấn tại chỗ, đáng tiếc Hoài Chân và Ceasar đã bỏ lỡ.
45 Băng qua đám đông, Hoài Chân chạy một mạch ra khỏi phố Sacramento và Grant Ave tấp nập náo nhiệt. Tới khi tin chắc Ceasar không đuổi theo tìm cô tính sổ, lúc này mới thong thả đi về nhà.
46 Ngày Quốc Khánh thứ hai, mẹ của Catherine là Queline Muhlenberg đã khăn gói hành lý đến sân bay Oakland. Ceasar định giải quyết xong việc ở đây thì chiều thứ bảy sẽ về Oakland một chuyến, nhưng trước khi ra ngoài thì Catherine đang ở Oakland gọi đến, trịnh trọng nhờ anh đến chỗ bà Ares lấy tranh chân dung của Barbara —— nghe nói đó là một trong những di sản của ông Ares trước khi qua đời.
47 Nếu không phải già Huệ nói sẽ về sớm, thì Hoài Chân thật sự không biết chuyện hôm nay nên kết thúc thế nào nữa. Cho tới khi thấy bóng người gầy gò cột nơ nhỏ trên áo sơ mi, Hoài Chân mới thở phào một hơi, bước ra từ sau tủ thuốc.
48
Có một thời gian dài Ceasar luôn tìm hiểu về phố người Hoa, cuối cùng cái đêm hôm đó đã hiện thực hóa trí tưởng tượng của anh.
Anh cúi đầu, nhìn mấy gói giấy được buộc lại trong tay, bên trong đựng đầy thực vật sấy khô không rõ lai lịch… Mấy tuần trước, trong số các bằng chứng thu thập chống đạo luật Cable mà một đồng nghiệp đưa cho anh, có rất nhiều thứ liên quan đến “linh hồn ma quỷ phương Đông” làm người da trắng thấy ghê tởm, có thể sánh bằng phù thủy Roma và thầy cúng Ấn Độ.
49
Có người không hiểu sao lại sinh lòng thương xót cho bông hoa trên vách đá, nhưng nào đâu hay hoa đã ngủ một giấc ngon lành thế nào.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hoài Chân dành hai phút nghĩ về chàng trai da trắng tóc đen kia.
50
Có vài người cảnh sát đứng ngoài cổng trường, Ceasar đi đến, bọn họ lập tức xúm quanh anh, một đám người khoác vai nhau vào ngồi trong xe.
Cảnh sát người da trắng thỉnh thoảng ghé đến phố người Hoa cũng không lạ gì.