81 Trước khi đến Giang Hải, Chu Vân không nghĩ rằng chuyến đi này sẽ thay đổi ấn tượng vốn có của mình đối với những người tham gia quân ngũ.
Chu Vân là con gái của trưởng phòng bộ quân vụ trực thuộc trung đoàn 701, cô nàng tranh thủ ngày nghỉ đến thăm bố.
82 Trong một gian phòng ở căn tin của bộ, vài chai bia, vài đĩa thức ăn. Dương Lỗi cầm chai rót bia, cụng với người bên cạnh.
“Thật không ngờ hai anh em chúng ta lại gặp nhau ở đây.
83 Nhị Hắc cười nhàn nhạt, uống một hớp bia, không nói gì nữa.
Dương Lỗi lắc ly bia trong tay, nghĩ đến lời Nhị Hắc nói.
Bảy năm. Thời gian bảy năm đủ để thay đổi rất nhiều, phai mờ rất nhiều.
84 Sau khi gặp lại Nhị Hắc không lâu, Dương Lỗi vào thành phố làm việc, tranh thủ về nhà một chuyến.
Mấy năm nay, quan hệ giữa Dương Lỗi và Dương Đại Hải đã cải thiện đáng kể.
85 Phương Mai biết chuyện từ ba năm trước.
Ba năm trước, lúc Phương Mai về nước thăm người thân cũng chính là lúc Dương Lỗi đau khổ nhất. Tuy Phương Mai đã chôn vùi tình cảm này trong lòng, nhưng dù sao Dương Lỗi vẫn là người mà cô từng yêu, Phương Mai bồi bạn với Dương Lỗi, thậm chí còn nghĩ đến việc dùng tình cảm của mình sưởi ấm cho hắn.
86 Dù đã thống nhất phương pháp này, Phương Mai cũng không có ý định vội vàng kết hôn, dù sao từ yêu đương đến kết hôn cũng cần một quá trình, trước tiên chỉ nói với người nhà là đang bàn bạc, phụ huynh hai bên cũng yên lòng, coi như có được lời hứa hẹn.
87 Tết âm lịch năm 2002 đến hơi muộn. Mặc dù ngày đầu năm đã trôi qua, lịch cũng đã lật sang năm 2002, nhưng cách lễ mừng năm mới vẫn còn một thời gian. Tuy vậy, bầu không khí đón chào năm mới đã lan khắp mọi nơi.
88 Đêm hôm đó, tuyết bay lất phất trên bầu trời Giang Hải.
Tuyết lẳng lặng rơi bên ngoài kính chắn gió, bao phủ một chiếc taxi ven đường, cùng với sự im ắng sau cửa kính xe.
89 “Ừ. ”
Dương Lỗi ừ một tiếng, xem như trả lời.
“Chọn ngày luôn rồi à. ”
“Sang năm. ”
Dương Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phòng Vũ không nói tiếp nữa.
90 Dương Lỗi đến nhà tân hôn, vào cửa, đặt đồ đạc xuống đất, ngồi lên ghế sô pha.
Hắn không bật đèn, ngồi yên tại chỗ.
Hắn cứ ngồi như thế, không biết đã ngồi bao lâu.
91 “Sao vậy? Có tâm sự à?”
Phương Mai và Dương Lỗi cùng lớn lên từ bé, mỗi khi cảm xúc của Dương Lỗi thay đổi, cô có thể phát hiện rất nhanh.
Dương Lỗi im lặng một lát.
92 Ngày mai là giao thừa rồi.
Nhờ trận tuyết mấy hôm trước, năm nay Giang Hải càng có không khí hơn. Đêm 30 là một ngày đẹp trời, dưới ánh nắng sáng sủa, người người cầm quà tết hớn hở đi trên phố, ai cũng hối hả tan tầm chạy về nhà, họ hàng thân thích xôm tụ đầy đủ, chiên rán nấu xào, chuẩn bị cho bữa cơm thịnh soạn đêm tất niên.
93 “… Hồ Sơn Điêu nói, Lý Đại Ngưu là cái thá gì! Giẫm lên chén cơm của tao thì khỏi nói nhiều! Mẹ nó, bây giờ Hồ Sơn Điêu có nhiều đàn em lắm anh ạ, mấy người bọn em bị cả đám tụi nó bao vây, phải nói là…”
Trên bàn cơm, Quách Tử vừa ăn vừa thao thao bất tuyệt về tình hình hiện tại trên giang hồ.
94 “Giao thừa rồi, tại sao anh không về?”
Dương Lỗi hỏi.
“Không mua được vé. ”
Phòng Vũ hút thuốc.
“Anh Tử đâu, cô ấy cũng không tới được sao?”
Phòng Vũ không trả lời.
95 Dương Lỗi và Phương Mai cũng hết cách, từ chối thẳng mặt thì không hay.
“Chú rể nha, cậu đúng là chẳng nể mặt gì cả! Chuyện vui lớn như vậy mà không thông báo một tiếng, hôm nay đụng nhau ở đây, bọn này không tha cho cậu đâu!”
“Hai người các cậu thành thật khai báo đi, sao lặng lẽ lén lút thế hả, có phải ăn cơm trước kẻng rồi không! Ha ha ha!”
Cả đám bạn học phá lên cười, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc này.
96 “… Dương Lỗi…”
Phòng Vũ phát ra tiếng gọi khản đặc khó nhịn từ sâu trong cổ họng…
Dương Lỗi mất hết năng lực suy nghĩ, bị Phòng Vũ ôm vào lòng như thế, đầu óc hắn trống rỗng.
97 Thấy rõ mặt đối phương, Phòng Vũ đánh mạnh lên vai người nọ một cái, rồi cũng ôm chầm lấy người nọ.
“Làm thế nào mà các cậu tìm được nơi này?”
Phòng Vũ không ngờ các anh em sẽ tìm được mình.
98 Trong Tết Dương Lỗi đã nộp đơn xin nghỉ phép, nhưng lại được không phê duyệt. Sang năm chưa đến vài tháng, quân đội sẽ có một kỳ kiểm tra lớn, thủ trưởng ở Bắc Kinh đích thân ngồi chuyên cơ tới đây.
99 Phòng Vũ vẫn lái xe đưa Dương Lỗi về quân khu. Quân khu dã chiến nằm ở vùng ngoại ô, muốn đến đó phải băng qua sông, người bình thường không biết đường khó mà tìm đến đây, Phòng Vũ lại đánh tay lái rất thuần thục.
100 “Đang nghe băng gì vậy?”
Phòng Vũ nhìn máy nghe nhạc cầm tay của Dương Lỗi trên bàn, lật xem vài cuộn băng.
“Toàn mấy bài cũ thôi. ”
Dương Lỗi cười tự giễu.