101 Kể từ lần đầu tiên chạm trán Phòng Vũ tại phòng bida Quang Minh nhiều năm về trước, Dương Lỗi và Phòng Vũ không còn đấu với nhau nữa. Năm đó hắn đuổi theo Phòng Vũ đòi khiêu chiến, muốn đọ sức phân cao thấp với Phòng Vũ, ai ngờ sau đó việc truy đuổi đối thủ lại trở thành một cuộc tình bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, từ đó về sau hai người không còn cơ hội chân chính đối kháng với nhau nữa.
102 Phòng Vũ cũng bị buộc lùi hai bước, ngửa cổ ra sau vất vả lắm mới tránh được cú đấm móc của Dương Lỗi, tiếp đó thủ đao của Dương Lỗi bổ tới, mắt thấy Phòng Vũ sẽ trúng chiêu, ai ngờ Phòng Vũ bỗng nhiên giơ tay lên vặn một cái, chụp lấy tay Dương Lỗi, trở tay vác Dương Lỗi lên, dùng đầu gối ghìm chân Dương Lỗi lại, làm cho Dương Lỗi ngã xuống đất.
103 Dương Lỗi xông tới, tiếp tục đấu với Phòng Vũ.
Hai người lại bắt đầu quyền qua cước lại, Dương Lỗi nhắm đúng thời cơ cong cánh tay nâng cùi chỏ thúc vào ngực rồi bổ xuống cổ tay Phòng Vũ, hai chiêu phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cho Phòng Vũ đứng không vững quỳ một chân dưới đất.
104 Lúc này, Phòng Vũ đã xông tới trước mặt, Dương Lỗi chặn một cú đá ngang của Phòng Vũ theo bản năng, Phòng Vũ dùng mu bàn chân thúc vào đầu gối của Dương Lỗi, trong đầu Dương Lỗi loạn cào cào, ấy thế mà không tránh, ngã ngửa ra đằng sau.
105 “Trình độ của anh làm thế nào mà tiến bộ nhiều vậy?”
Ngồi trên sườn núi ở bên ngoài phơi nắng, Dương Lỗi đưa một lon bia cho Phòng Vũ.
Phòng Vũ quả thật làm cho Dương Lỗi bất ngờ.
106 Dương Lỗi không có dấu hiệu gì mà đột nhiên muốn kết hôn, trợ lý Tần cảm thấy Dương Lỗi muốn cho gia đình một lời giải thích, gã càng tin Dương Lỗi cũng là “đồng chí”.
107 Ra khỏi căn tin, hai người đều không đề cập đến chuyện vừa rồi. Bầu không khí có chút quái lạ, Dương Lỗi không lên tiếng, Phòng Vũ cũng không nói gì.
108 Dương Lỗi uống rượu, chọn bài hát.
Âm nhạc vang lên, là một bài hát cũ, Tình khúc 1990. Dương Lỗi cười nói mình rành bài này lắm, hắn dùng ánh mắt mông lung nhìn màn hình, mặc dù chẳng thấy rõ lời bài hát, nhưng hắn vốn không cần nhìn, hắn nhớ rõ mà, hắn gân cổ khàn khàn cất tiếng…
Đêm hôm đó, Dương Lỗi say đến không biết trời trăng gì.
109 Lúc Dương Lỗi tỉnh lại, đầu đau như sắp nứt ra. Hắn nhìn quanh bốn phía, mất cả buổi mới phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ ở nhà tân hôn.
110 Bộ dạng của Hoa Miêu thay đổi không ít, tóc ngắn, trông nam tính hơn xưa, nhưng Dương Lỗi liếc mắt một cái vẫn nhận ra hắn.
Vừa nhìn thấy Dương Lỗi, ánh mắt Hoa Miêu lập tức thay đổi, bất thình lình giãy khỏi cảnh sát, cắm đầu xông thẳng về phía Dương Lỗi!
Tình huống đột biến xảy ra quá bất ngờ, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhóm cảnh sát đồng loạt chạy tới kéo Hoa Miêu lại, Dương Lỗi ngạc nhiên nhìn Hoa Miêu.
111 “Phạm nhân này chuyển từ nhà giam khác đến đây, đồng lõa tổ chức vượt ngục, hắn canh chừng và đánh yểm trợ cho người khác. Bị giam cùng hắn là chính là chủ mưu của vụ vượt ngục, lúc trước là huấn luyện viên võ thuật… lúc chúng tôi tiến hành thẩm vấn, cục trưởng Dương có gọi điện thoại tới, anh có thể hỏi riêng ông ấy để biết tình hình cụ thể…”
“… Thằng nhóc Phòng Vũ kia bị giam cùng phòng với tôi, cũng tại cậu ta không may, trong đây nhiều người như vậy, nhà giam lại đổ chậu phân lên đầu cậu ta, không biết thằng nhóc này đắc tội với ai.
112 Rạng sáng, di động của Dương Lỗi reo lên.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập reo nhiều lần liên tục, reo đến lần thứ năm thứ sáu, Dương Lỗi mới xoay người cầm lên.
113 Trước TV, Dương Đại Hải nhìn chằm chằm màn hình, nét mặt sầu lo.
Chuông điện thoại vang lên, ông vội vàng bắt máy.
“Ông Dương… bây giờ vẫn chưa có tin tức…” Giọng nói trầm thấp của thủ trưởng quân khu truyền đến.
114 Một người phớt lờ ngăn cản xông vào. Nhìn thấy người nọ, Dương Đại Hải khiếp sợ.
“Dương Lỗi đâu?”
Người nọ phóng tới trước mặt Dương Đại Hải.
“……” Dương Đại Hải im lặng.
115 Dương Lỗi mệt mỏi tựa vào tường đá sau lưng, thở hổn hển.
Khoảng đất bên cạnh khe nứt mà trước đó hắn đứng chờ cứu viện đã bị núi đá sạt lở vùi lấp bên dưới.
116 Hôm đó, dưới tình huống như thế, đây chẳng qua chỉ là một cái ôm ngắn ngủi.
Nhưng trong trí nhớ của Dương Lỗi nhiều năm về sau, đó lại là cái ôm lâu nhất của hắn và Phòng Vũ, lâu như thể đã qua cả một đời.
117 Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
“… Tối hôm đó, anh đã đến rồi. ” Dương Lỗi biết tối hôm đó không phải là giấc mộng.
Đó không phải là ảo ảnh mà hắn mường tượng vô số lần, đó là người bảy năm qua vẫn luôn ở sâu trong lòng hắn, đó là người một mực ở bên cạnh, chưa bao giờ rời xa.
118 Trong ngực hai người đều cất giấu bí mật, đây là cái giá phải trả, nếu bảy năm qua là sự trừng phạt mà ông trời dành cho hắn, hắn tình nguyện dùng mạng sống của mình đổi lại bảy năm cho Phòng Vũ! Dương Lỗi hôn khắp toàn thân Phòng Vũ, giống như đang chạm vào bảo vật quý giá nhất, hắn nghe tiếng thở dốc dồn dập của Phòng Vũ, mơn trớn mỗi một tấc da thịt của Phòng Vũ.
119 Đại lý xe khai trương thuận lợi.
Đại lý xe tiếng tốt đồn xa, thiết bị tiên tiến, nhân lực dồi dào, việc làm ăn nhanh chóng phất lên. Sau khi đại lý xe đi vào quỹ đạo, qua một thời gian ngắn chuẩn bị triển khai hoạt động, công ty linh kiện xe hơi của Phòng Vũ chính thức thành lập.
120 “Có dự định gì chưa?”
Dương Lỗi hỏi Hoa Miêu. Phòng Vũ đã mời Hoa Miêu ở lại công ty, nhưng Hoa Miêu không chịu.
“Quay về Giang Bắc. ” Mấy phòng game của Hoa Miêu ngày xưa giờ đã đổi thành tiệm net, đám anh em thuộc hạ đang kinh doanh.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 21