Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Kiều Kiều Sư Nương Chương 269: Yêu Điên Cuồng. (2)

Chương trước: Chương 370: Tỷ Muội Song Xu



Nghe Hà Tĩnh Văn nói dù chết đi cũng không hối tiếc thì đủ biết loại hấp dẫn đó chí mạng đến chỡ nào? Đối với một nữ nhân đã sống ba mươi ba năm ròng, loại khát vọng đó quả thật là vô cùng chí mạng!

Nếu tỷ tỷ nàng có thể buông bỏ mọi thứ, dù chết cũng không hối hận thì sao chính nàng lại không thể đây? Với một người như Hà Tĩnh Phi nàng, bao nhiêu vinh hoa tôn quý đều đã hưởng thụ qua, vì cái gì lại phải cô độc sống nốt quảng đời còn lại chứ? Vì cái gì mà bản thân lại không thể buông tha sự chấp nhất trước đây, vứt bỏ hình ảnh của Tiêu Dao Tử mà sống vì bản thân một lần nữa?

Trong thời gian Hà Tĩnh Phi ngây người suy nghĩ, Lăng Phong vẫn một mực dùng cái nhìn xuyên thấu thưởng thức phượng thể của nàng. Làn da dưới lớp vải sang trọng kia trắng như tuyết, cả người như một đóa mẫu đơn nở rộ. Chỉ bao nhiêu đó lời diễn tả cũng đủ hiểu cơ thể đó đẹp như thế nào, thơm như thế nào. Khoảng thời gian ba mươi năm đủ khiến cho cơ thể nàng phát dục đầy đặn, tràn đầy khí chất nữ nhân. Trên cơ thể đó không có chỗ nào là không đủ mùi vị của một nữ nhân thành thục, bờ mông tròn tròn thùy mị, hai chân cân xứng thon dài vô cùng xinh đẹp, thật sự là mỹ diệu tuyệt luân. Vòng eo của nàng nhỏ vô cùng, cặp vú thì cao ngất, đằng sau là tấm lưng thon thẳng. Da mặt trắng sáng, trơn nhẵn phủ lên một ít phấn trang điểm càng làm tăng sự xinh đẹp của Hà Tĩnh Phi lên. Nàng tô son đỏ làm hàng răng trắng bóng đều tăm tắp càng thêm nổi bật hơn, bất quá nếu so với đôi mắt phượng kia thì vẫn thua một bậc.

Có điều thứ làm nội tâm Lăng Phong run lên lại chính là vùng tiểu phúc trơn nhẵn của Hà Tĩnh Phi, nó như kích thích xuân tình trong lòng hắn. Trên ấy đính một lỗ rún nhỏ xinh như một lúm đồng tiền, hai bên là hai bờ eo thon, thật sự là đẹp đến mức khó diễn tả thành lời. Ánh mắt Lăng Phong từ vùng tiểu phúc đó nhìn xuống một chút liền ngây người ra, không thể dời đi đâu được nữa. Bởi vì hắn vừa nhìn thấy một mặt khác của đóa mẫu đơn, vô cùng thướt tha, vô cùng kiều diễm, một nét đẹp mỵ hoặc bị ẩn giấu. Đó là địa phương mà bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đều trở nên điên cuồng, không cách nào ngăn cản sức hấp dẫn phát ra từ nó.

Hà Tĩnh Phi hoàn toàn chìm đắm trong suy tư của chính mình nên không để ý đến ánh mắt của Lăng Phong, bởi vì nàng thế nào cũng không nghĩ đến hắn có loại năng lực nhìn thấu thông thiên như vậy. Lúc này nàng chỉ đang thất thần nhìn vào khoảng không, ngẩn người kinh ngạc. Nàng hiểu rõ căn phong này chính là bánh xe vận mệnh của mình, mình không có cách thoát khỏi nó, nhưng nàng lại không muốn cứ như vậy cúi đầu khuất phục.

Một hồi lâu sau, Hà Tĩnh Phi cười khổ một tiếng, nói: “Nữ nhân chúng ta… đều khổ như vậy…”

Trong phút chốc cả căn phòng chợt chìm vào im lặng. Đúng thật là như vậy, câu nói của Hà Tĩnh Phi vừa mang theo sự bất đắc dĩ vừa có chút cam chịu. Nàng không nói rằng mình nguyện ý, cũng không nói lời cự tuyệt, mà nàng chỉ dùng một giọng điệu đặc biệt để nói lên số phận khổ đau, để thở dài, thật ra đó cũng là một câu trả lời cho Lăng Phong rồi. Nữ nhân vốn dĩ đã là mệnh khổ, đây chính là số mệnh nên nàng chỉ có thể nhận lấy, bởi vì số mệnh thì khó mà thay đổi được. Điều này đúng là không khác gì những thứ mà Lăng Phong nhấn mạnh, số mệnh rất là quan trọng.

Hà Tĩnh Phi bất đắc dĩ thở dài làm cho cảm xúc trong lòng Lăng Phong nhộn nhạo. Hắn chăm chăm nhìn nàng, anh mắt sáng rực lên:

“Hà Tĩnh Phi, ta thấy có lẽ nàng vẫn chưa biết lựa chọn như thế nào. Vậy thì để ta lựa chọn giùm nàng vậy, ta sẽ đến đền bù cho nàng những cực khổ mà nàng đã chịu trong mười bảy năm qua.”

“Ah!”

Hà Tĩnh Phi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lăng Phong, nàng thật không thể tin vào tai mình khi nghe Lăng Phong nói những lời ấy.

Hà Tĩnh Văn cũng vậy, nàng cũng không ngờ Lăng Phong lại dùng một cách bá đạo, trực tiếp như thế để chỉ ra dục vọng trong lòng của Hà Tĩnh Phi. Có lẽ là hắn có chút hơi quá tự nhiên, nói cách khác là hắn đã bỏ qua sự tồn tại của lễ giáo và đạo đức. Từ thái độ của Hà Tĩnh Phi, có thể thấy nàng không từ chối cũng không cự tuyệt. Nàng chỉ cảm thấy vừa xấu hổ, vừa có cảm giác cam chịu, dưới tình huống này khó có ai lại không cảm thấy thương xót.

Bởi thế, việc Lăng Phong lớn tiếng quả quyết lại làm tâm hồn thiếu nữ trong nàng vô cùng kích động. Nàng như cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng bay bay, như muốn quay về khoảng thời gian mười tám năm trước, khoảng thời gian tràn ngập nắng xuân. Trong lòng mỗi người đều có một góc nhỏ chứa những kỉ niệm, những yêu thương còn lại của mối tình đầu, một khi bị khơi lại sẽ bùng cháy một cách dữ dội, không gì có thể ngăn cản được.

Lời tỏ tình của Lăng Phong, cũng ngọt ngào như lời tỏ tình đầu tiên vậy. Đúng như Hà Tĩnh Phi nói, đây như một giấc mộng vậy, cũng vì mười bảy, mười tám năm qua nàng vẫn một mực sống trong giấc mộng đó, nhờ nó để kéo dài cuộc sống của nàng…

Còn đối với Lăng Phong mà nói, hắn rốt cuộc đã kéo được Hà Tĩnh Phi vào trong kế hoạch của hắn, chiếm lấy nội tâm nàng, đây chính là suy nghĩ trong lòng hắn…

Loading...

Xem tiếp: Chương 270: Thật Là Một Cô Gái Đẹp! (1)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Kim Cương Cấp Phá Sản Nữ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Cold boy? Cool boy? Hay play boy?

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 17


Nữ Tế Nan Đương

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 73


Tam Tiếu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 4