Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Kiều Kiều Sư Nương Chương 267: Tĩnh Văn Nương Tử (2)

Chương trước: Chương 267: Tĩnh Văn Nương Tử (1)



Từng cơn xuân triều không ngừng vùi dập khiến Hà Tĩnh Văn càng ôm Lăng Phong chặt hơn, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, chiếc miệng nhỏ như cánh hoa đào cũng run run thở gấp. Nàng nằm gục xuống giường, toàn thân như tê liệt hết. Đó là một loại cảm thụ nàng chưa bao giờ đạt được, sung sướng đến nỗi linh hồn nhỏ bé của nàng như muốn bay lên, bay cao lên, phiêu phù trong không trung. Còn thể xác nàng thì vô lực rúc vào người Lăng Phong một cách ôn nhu, có điều dưới sự kích thích không ngừng, thân thể nàng đôi khi cũng vặn vẹo một cách vô thức.

Lăng Phong bị cơn lửa dục thúc giục vội vã đẩy Hà Tĩnh khiết về phía trước khiến nàng nằm ngửa ra sau đó nâng hai đùi ngọc trắng như tuyết của nàng lên vai mình. Tiếp đó hắn đem cây côn thịt đặt trước cửa âm động, một thức Bá Vương Cử Đỉnh được xuất ra, cây côn thịt đã hung hăng cắm sâu vào trong cơ thể của Hà Tĩnh Khiết.

“Á…!”

Hà Tĩnh Văn như được đẩy lên đỉnh cực lạc.

Lăng Phong cứ thế một mạch làm cho Hà Tĩnh Văn chết đi sống lại mấy lần, dục tiên dục tử mấy bận mà khí thế vẫn như Lưu Tinh Truy Nguyệt.

“Ông ~~ !”

Lúc này Lăng Phong cùng Hà Tĩnh Văn cùng cảm thấy trong đầu nổ vang một hồi, giống như mọi suy nghĩ, lo âu bị đánh bay đi hết vậy. Ngay sau đó thân thể cả hai điên cuồng tiết xuất ra, thân thể cũng như bị cảm giác bùng nổ đó đánh nát ra thành từng mảnh nhỏ, đến cả linh hồn cũng không biết đã đi về một chân trời xa xăm nào đó. Luồng khí nóng bỏng thì vẫn còn đang chảy vòng bên trong cơ thể của Hà Tĩnh Văn.

Hà Tĩnh Văn rốt cuộc cũng chìm vào hôn mê, mất phương hướng lạc trong thế giới ôn nhu của Lăng Phong…

Bề ngoài thì Hà Tĩnh Văn như đang hôn mê, nhưng thật ra nàng so với ai khác đều hiểu rõ hơn, tiếp sau đây nàng phải làm sao để đối mặt với người đời đây? Đối với nàng mà nói, nàng không muốn phải đập đầu vào tường mà chết đi, cũng không muốn sống trong tủi nhục.

Hiển nhiên, cả hai kết cục đều là thứ nàng không muốn.

Lăng Phong nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng rồi ôn nhu nói:

“Tĩnh Văn à, ta đã nói rồi, mọi chuyện hôm nay xảy ra đều là trời ột tay an bài cả. Nếu nàng hận ta thì cứ trừng phạt ra đi, có gì không vui cũng cứ nói ra chứ đừng giữ buồn bực trong lòng, càng không nên nghĩ đến việc tự sát. Bởi vì đó thật sự không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất đâu!”

Hà Tĩnh Văn chợt cảm thấy một cỗ lực ôn nhu từ từ đi vào trong lòng mình dỗ dành cảm xúc đau xót trong nàng, kéo nội tâm đang khô cạn của nàng vào một hồ nước mát mẻ. Thứ cảm giác ngọt ngào, mát lạnh này Hà Tĩnh Văn chưa bao giờ được hưởng thụ qua, thật sự là vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy sắc mặt Hà Tĩnh Văn khẽ đổi, Lăng Phong mới biết lời nói vừa rồi rất có tác dụng. Vì vậy giọng hắn càng thêm ôn nhu hơn:

“Tĩnh Văn, nàng đừng sợ, từ hôm nay trở đi Lăng Phong ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng và Ngọc Khiết, vĩnh viễn vì hai người che mọi mưa gió. Ta sẽ giúp nàng xóa bỏ tất cả phiền não, làm cho nàng trở thành một nữ nhân hạnh phúc khoái hoạt, không còn đau thương thống khổ nữa.”

Những lời này cũng không phải chỉ để làm Hà Tĩnh Văn vui, mà đây thật sự là những suy nghĩ trong lòng Lăng Phong.

Có thể chiếm hữu hai mẹ con mê người như Hà Tĩnh Văn và Hà Ngọc Khiết là chuyện mà nam nhân trên giang hồ khát vọng nhưng không thành. Đây thật sự là diễm phúc trời ban, Lăng Phong hắn lại há có thể bỏ qua sao? Về phần an toàn và hạnh phúc mà hắn hứa với hai người các nàng thì hắn cũng tự tin có thể làm được.

Thời gian dần trôi qua, thần trí của Hà Tĩnh Văn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nàng giật mình than: “Không… Ta không thể!”

“Chúng ta đã đến nước này, nàng vẫn còn chưa thông suốt?”

Lăng Phong nghe xong liền quát lên:

“Vì sao không thể? Ta mặc kệ quá khứ và hiện tại của nàng, ta chỉ quan tâm tới tương lai của nàng mà thôi. Nàng biết không? Tương lai nàng còn phải đi một con đường rất dài, còn rất nhiều niềm vui, thậm chí chúng ta sẽ có con, nàng sao có thể cứ như vậy buông tay? Ta hứa sẽ đem đến cho nàng hạnh phúc thì ta sẽ làm được, tin tưởng ở ta!”

“Không phải, tướng công a… Ta chỉ là… Ta cảm thấy thân thể ta không tròn vẹn, đã như cây liễu sau đêm giông bão, làm sao có thể…”

Hà Tĩnh Văn do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở lời.

Lăng Phong giờ mới hiểu thì ra là Hà Tĩnh Văn lo lắng sợ không xứng với mình. Trong lòng hắn chợt nổi lên một cảm giác trìu mến, nói một cách kiên định:

“Ta chưa từng ghét bỏ quá khứ và tao ngộ của nàng lúc trước, ta chỉ yêu nàng ở hiện tại và tương lai. Làm người chẳng lẽ không nên tiến về phía trước sao?”

Hà Tĩnh Văn chợt thút thít nỉ non: “Thế nhưng Ngọc Khiết và chàng đã là vợ chồng thật sự, ta… ta…”

Lăng Phong liền tiến lên nắm lấy hai bờ vai nhu nhược của Hà Tĩnh Văn, nói nhẹ:

“Chẳng lẽ ta và nàng không phải vợ chồng thật sự sao? Hai mẹ con nàng đều là nữ nhân mà ta yêu thương, mẹ con cùng gả ột người cũng không phải điều đáng gièm pha gì. Cho nên sao nàng phải quan tâm đến những lời lẽ của người đời? Cái ta muốn chính là hạnh phúc suốt đời của hai mẹ con nàng, hiểu không?”

Hà Tĩnh Văn nghe Lăng Phong nói xong liền rung động cả người: “Ta thật sự có thể không cần quan tâm sao?”

Lăng Phong gật đầu quả quyết: “Nếu như trời cao vì hành vi này mà trừng phạt chúng ta thì cứ để ột mình Lăng Phong ta gánh chịu là được rồi. Cho dù đó là ngũ lôi oanh đỉnh, ngũ mã phanh thây thì ta cũng không sợ…”

“Không… Không được nói như thế!”

Hà Tĩnh Văn xúc động đưa tay che miệng Lăng Phong lại, một lúc lâu sau mới mị hoặc nhìn Lăng Phong, nói:

“Từ hôm nay trở đi, cả thể xác lẫn tinh thần của tỷ tỷ đều giao phó cho ngươi rồi đó! Chàng chính là trời của ta và Ngọc Khiết, nếu như chàng có gì thì mẹ con chúng ta phải làm sao đây? Làm sao đối mặt với tương lai đây?”

Lăng Phong nghe thế trong lòng liền vui vẻ không ngớt. Hắn không tưởng được lại có thể dễ dàng chinh phục trái tim của một mỹ nhân như vậy. Chỉ thấy hắn ôm nàng vào lòng rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, sau đó cười:

“Ta liền mang nàng về Nam Cung thế gia, để cho nàng và Ngọc Khiết ở cùng một chỗ… Sau đó cùng ở trên giường hầu hạ tướng công ta…”

“Bại hoại… Chàng thật không biết xấu hổ a!”

Nghe mấy lời nịnh nọt của Lăng Phong, trong lòng Hà Tĩnh Văn cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nhưng nàng cũng có chút rụt rè, nhịn không được đưa hai tay đánh yêu mấy cái lên bộ ngực hắn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 267: Tĩnh Văn Nương Tử (3)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 59



Lãng Tử Tại Đô Thị

Thể loại: Đô Thị

Số chương: 50



Hàng Này Khó Xơi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9