Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Kiều Kiều Sư Nương Chương 267: Tĩnh Văn Nương Tử (3)

Chương trước: Chương 267: Tĩnh Văn Nương Tử (2)



Sau khi trải qua ‘lễ tẩy rửa’ của Lăng Phong, Hà Tĩnh Văn càng xinh đẹp động lòng người hơn, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, đôi môi anh đào đỏ mọng càng thu hút sự chú ý hơn cả.

Lăng Phong nhẹ nhàng đi đến sau lưng nàng, hai tay vòng qua vai ôm lấy nàng, ghé vào tai nàng thủ thỉ:

“Nương tử, nàng thật sự rất mê người nha!”

Hà Tĩnh Văn mắc cỡ cúi đầu xuống, lí nhí nói: “Ta là mẹ của Ngọc Khiết đó, lớn hơn chàng đến những mười tuổi, làm sao so với mấy người Ngọc Khiết bọn họ chứ?”

“Nương tử ngoan, nàng không cần tự ti, nàng có vẻ xinh đẹp thành thục mà Ngọc Khiết không có được, đây mới là thứ khiến ta yêu thích nhất đó.”

Lăng Phong thổi nhẹ vào bên tai nàng một hơi rồi nói nhỏ.

Có điều Hà Tĩnh Văn vẫn cố giữ tỉnh táo, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Chàng bây giờ vẫn còn trẻ, tám năm mười năm sau chàng sẽ không nói như vậy đâu.”

Chỉ thấy Lăng Phong cười hì hì một cách vô lại: “Cho là một trăm năm nữa thì ta vẫn sẽ nói như vậy thôi!”

Trong lòng Hà Tĩnh Văn vô cùng ngọt ngào, cười nói: “Một trăm năm sau á? Lúc đó chúng ta đều biến thành một đống tro cốt rồi, chàng đi đâu mà nói?”

Lăng Phong cười lớn: “Đúng rồi, cho dù xuống đến địa phủ ta cũng sẽ tìm nàng mà nói đó!”

Hà Tĩnh Văn tỏ vẻ hờn dỗi, giậm chân quay đầu nói: “Không thèm nghe chàng nói nữa, chàng không phải nói là muốn về Nam Cung thế gia sao? Nhanh một chút đi!”

Lăng Phong nhìn nàng, cười gian nói: “Thì ra là nàng không đợi được muốn cùng Ngọc Khiết ở một chỗ hầu hạ ta à?”

“Ta mới không thèm!”

Hà Tĩnh Văn nghẹn ngào hét lên, hai bàn tay phấn đánh mạnh lên người Lăng Phong, vừa đánh vừa hờn dỗi: “Chàng dám nói thế hả? Người ta không thèm đi Nam Cung thế gia nữa!”

“Không đi thì không đi, chúng ta cứ ở đây động phòng hoa chúc một đêm nữa rồi về cũng được!”

Hắn vừa dứt lời thì hai tay đang vòng qua vai ôm lấy nàng liền thả xuống hai bầu vú căng tròn đàn hồi, vân vê rồi lại nắn bóp khiến nó biến thành muôn hình dạng. Hà Tĩnh Văn như bị điện giật rùng mình một hồi, vừa quay đầu lại thì đã cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau đó đôi môi đã bị miệng của Lăng Phong bao phủ. Nàng chỉ còn có thể run rẩy mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

“Phu quân xấu!”

Hà Tĩnh Văn vô lực yêu kiều trách mắng.

Lăng Phong cười dâm, tà gian nói: “Ừ, cho nên lúc này ta muốn làm một lão sói xám đem con cừu non như nàng gặm hết!”

“Ân…”

Hà Tĩnh Văn lại bắt đầu khúc nhạc rên rỉ do hai tay Lăng Phong đã xuất ra liên hoàn khoái công. Nàng bị Lăng Phong trêu chọc khiến cho cơn khoái cảm mãnh liệt tưởng chừng đã no đủ sau màn mưa xuân lúc trước lại trỗi dậy. Lý trí nàng dần trở nên mơ hồ, trong cơ thể chỉ còn lại một cổ dục vọng nóng bỏng đang chờ Lăng Phong đến tẩy rửa, chờ hắn đến an ủi trìu mến tâm linh của nàng. Cả người Hà Tĩnh Văn khô nóng như sa mạc hạn hán, chỉ mong Lăng Phong sớm mạnh mẽ tiến vào để tắm tưới nội tâm khô cằn đó.

Lăng Phong của chúng ta tất nhiên là thuận theo khát vọng của giai nhân rồi. Chỉ thấy tay hắn nâng đôi chân ngọc thon dài của nàng đặt lên vai mình, rồi lại đem một cái gối kê dưới bờ mông trắng to đầy của nàng làm cho phía dưới của nàng được nâng lên cao, xuân quang bạo lộ! (Sói: Tư thế “Nàng tiên cá” thần thánh!”

“A… A…”

Lúc này xuân tâm của Hà Tĩnh Văn đang vô cùng nhộn nhạo, cả người không ngừng run rẩy, tiếng rên rỉ ngọt ngào càng khiến người nghe kích tình hơn.

Lăng Phong thấy một người vốn ôn như trầm tĩnh, cao quý đoan trang như Hà Tĩnh Văn rốt cuộc cũng vứt bỏ lòng tự tôn vốn có, cuồng loạn rên rỉ hét lớn liền hưng phấn không thôi. Vì thế hắn càng ra sức thúc côn, thỏa sức cuồng bạo, bàn tay lẫn miệng không ngừng trêu trọc cơ thể con cừu non tội nghiệp bên dưới. Còn Hà Tĩnh Văn thì chỉ còn cảm thấy một cơn khoái cảm mãnh liệt đâm sâu vào cơ thể mình sau đó đem ý thức của nàng đá văng đi đâu mất. Bên tai nàng như chỉ còn nghe thấy từng tiếng ‘bạch bạch’ mà cây côn thịt to lớn nóng hổi đâm vào trong âm động nàng và từng tiếng ‘tư tư’ của dâm thủy theo kẽ hở phun ra ngoài.

Hà Tĩnh Văn không ngừng uốn éo eo thon của mình, hạ thân càng là ra sức hẩy ra sau để phối hợp với từng động tác của Lăng Phong, khiến cho cây côn thịt của hắn đâm vào tận nơi sâu nhất của âm động nàng. Những dục vọng cất dấu trong nàng dưới sự kích thích của cơ thể cuối cùng cũng đã bộc phát, lúc này nàng chỉ cảm thấy dưới hạ thể truyền đến từng cơn khoái cảm mãnh liệt theo từng cái đút sâu vào của Lăng Phong, nó như lấn át toàn bộ ngũ quan của nàng. Trước mắt nàng chỉ còn là trời đất quay cuồng, chợt một luồng nhiệt từ trong người nàng mạnh mẽ phun ra ngoài…

Hà Tĩnh Văn không ngừng nuốt nước bọt thở gấp, cả người vô lực nằm sấp trên người nam nhân của mình. Nàng vô thức rên rỉ, thậm chí còn không nhớ đến việc phải kiềm chế âm lượng của mình, cứ thế là hét lớn từng hồi rên rỉ dâm loạn:

“A… A… Tướng công ơi… ta… ta sướng quá… sướng quá… Ta chỉ thuộc về chàng… một mình chàng thôi… Á… Sướng quá…”

Âm động mềm mại màu hồng phấn đang không ngừng ngậm vào nhả ra cây côn thịt to lớn, hai người cứ thế duy trì cuộc mưa xuân hơn một nén nhang nữa. Lúc này mái tóc đen dài của Hà Tĩnh Văn đang theo từng cái nhấp nhô mà bay múa. Còn Lăng Phong thì cảm thấy tầng âm động xung quanh cây côn thịt của mình chợt co thắt mạnh lại rồi xoay tròn, tầng tầng tường thịt như một thanh kìm to lớn kẹp lấy dương vật của hắn. Rốt cuộc hắn cũng không kiềm chế được nữa, cây côn thịt một lần nữa phát ra ánh sáng chói lọi kỳ dị rồi mạnh mẽ bắn một dòng tinh nóng hổi vào trong người Hà Tĩnh Văn.

Cùng lúc đó cả người Hà Tĩnh Văn cũng không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt nổi lên một tầng mây đỏ, trong cơ thể nàng như có một dòng điện chạy từ hạ thân không mảnh vải che thân lên phía trên. Chỉ thấy khuôn mặt nàng dưới áng mây đỏ phát ra một vẻ dâm mỹ khó cưỡng, cặp mông to trắng ra sức vểnh lên như đáp lại động tác của Lăng Phong. Nàng đưa hai cánh tay mềm trắng như tuyết choàng qua vai Lăng Phong, mười ngón tay cắm sâu vào cơ bắp trên lưng hắn.

Hà Tĩnh Văn chủ động ưỡn người dâng chiếc lưỡi thơm tho lên, cuộn với đầu lưỡi thô to của Lăng Phong lại một chỗ. Lăng Phong cũng ra sức đáp lại nàng, đưa đầu lưỡi ra cho nàng ra sức mút lấy. Hai người họ như một đôi tình nhân lâu ngày không gặp, nhiệt liệt trao nhau nụ hôn nồng cháy. Sau một hồi, Lăng Phong không cách nào chịu nổi được nữa, hắn liền tiếp tục mạnh mẽ thúc côn thịt vào trong mật động của Hà Tĩnh Văn.

Hà Tĩnh Văn đang hưởng một cảm giác mỹ diệu thì đột nhiên co rút cả người lại, từng cơ thịt trên người như co thắt lại, nàng dâm mỵ hét lên:

“Aaaaaaa… Tướng… tướng công… ta… ta lại sắp… sắp ra nữa rồi…”

“Y… aaaaaaa…” Một hồi điên cuồng thở gấp truyền ra từ đôi môi đỏ của nàng, nàng lúc này như một dâm phụ bị ngàn người điên cuồng thay nhau cưỡi lên… Hai chân Hà Tĩnh Văn vô thức kẹp chặt lấy hông Lăng Phong mà đón lấy từng đòn đâm vào mạnh mẽ. Hai bàn chân xoắn vào nhau rồi lại quơ loạn trên không trung giống như muốn dương vật của hắn chọc vào âm đạo của nàng càng sâu hơn, mạnh hơn nữa. Hà Tĩnh Văn như muốn hắn bắn mạnh vào trong nàng không sót một giọt nào…

Nhìn vẻ dâm đãng của Hà Tĩnh Văn phía dưới, Lăng Phong càng là ra sức không phụ lòng giai nhân khiến nàng như dục tiên dục tử, tóc tai bù xù, thở gấp liên tục, mị nhãn như tơ, cả người cảm thấy dễ chịu vô cùng, mồ hôi cùng với dâm thủy chảy ra làm cho ướt một mảng lớn tấm trải giường…

Loading...

Xem tiếp: Chương 268: Tỷ Muội Tình Cừu.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bộ Sưu Tập Tội Ác

Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám

Số chương: 55


Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Thể loại: Xuyên Không

Số chương: 43


Đích Nữ Vô Song

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 105


Hỏa Diễm Triền Tình

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 13


Hoàn Khố Tà Hoàng

Thể loại: Huyền Huyễn

Số chương: 50