Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Kiêm Gia Khúc Chương 42

Chương trước: Chương 41



Chương 42: Đúng như tố nhan…

Thiển Thanh rất ít khi xuất hiện ở Lâm Thủy Đường, phần lớn thời gian đều ở trong tiểu viện đợi, cho nên lúc Tiểu Lục thấy Thiển Thanh đi ra thì rất kinh ngạc.

“Thiển công tử, lão bản đi ra ngoài xem dược liệu, phải một lúc nữa mới trở về.”

Nghe thấy Tiểu Lục nói, Thiển Thanh có chút thất vọng, nhỏ giọng nói “Vậy…… Ta ở trong này ngồi chờ nàng có được không?”

“Đương nhiên có thể,” Tiểu Lục cười hớ hớ đưa ghế dựa đến“Ngài đừng ngồi gần cửa quá, gió lớn dễ bị lạnh, lão bản sẽ sốt ruột.”

Thiển Thanh ngượng ngùng cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lâu lâu nhìn trộm ngoài cửa một chút.

Ở gần Lâm Thủy Đường vẫn luôn rất lặng, rất ít có người sinh sự, nhưng hôm nay…… Tựa hồ có chút ngoại lệ.

“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi đừng chạy! Xem ta bắt được ngươi còn không đánh chết ngươi!”

Một tiểu cô nương dơ bẩn hoảng loạn chạy vào, bị Tiểu Lục đúng lúc ngăn lại “Đứa nhỏ nhà ai vậy ha? Nơi này là hiệu thuốc, đừng náo loạn.”

Tiểu cô nương đem mấy đồng tiền với mấy thứ linh tinh vụn vặt tất cả đều đưa cho Tiểu Lục, vội vàng nói “Vị đại nhân này, ta muốn bốc một thang thuốc trị thương hàn, làm phiền ngươi……”

Không đợi tiểu cô nương nói xong, có mấy người phụ nhân đuổi theo kéo lấy áo ‘nàng’, miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ “Nha đầu chết tiệt kia, dám ăn trộm! Xem ta có đem ngươi lên quan phủ không!”

Tiểu cô nương giãy dụa muốn thoát, nhưng vẫn không buông tay Tiểu Lục mà hô lên “Van cầu ngươi giúp ta, ta thật sự rất vội……”

“Gấp cái gì! Nha đầu chết tiệt kia, mau theo ta đi!”

“Tỷ tỷ của ta sinh bệnh cấp tính! Van cầu các ngươi để cho ta bốc thuốc trước! Sau đó các ngươi muốn sao cũng được!”

Mấy nữ nhân bị trộm tiền hiển nhiên là không quan tâm ai có bệnh hay không bệnh, chỉ muốn lôi tiểu cô nương kia ra ngoài. Thiển Thanh nhìn đứa nhỏ quật cường trước mắt, không đành lòng bèn đi qua “Các ngươi…… Các ngươi thả ‘nàng’ ra trước đã, nàng trộm bao nhiêu tiền, ta liền thay ‘nàng’ bồi thường cho các ngươi là được……”

Những người đó nghe xong ngẩn ra, trong đó có một người cười lạnh mà lên tiếng “Ngươi muốn chõ mõm vào, như thế nào, ngươi muốn thay nàng bồi tiền?”

Thiển Thanh có chút không được tự nhiên gật gật đầu, thấp giọng nói “Các ngươi thả nàng, ta thay nàng bồi tiền.”

“A, thật là có người tốt a” Nữ tử đang nói chuyện đánh giá Thiển Thanh một phen, không có hảo ý nheo mắt nói “Nhưng chúng ta lại không thiếu tiền, ngươi chỉ cần chơi đùa với chúng ta một chút, thế nào hả?”

“Thúi lắm!”

Tiểu Lục ngăn Thiển Thanh lại, nổi giận đùng đùng mắng “Cút ra ngoài cho ta! Các ngươi xem nơi này là nơi nào!”

Tiểu Lục vừa dứt lời, đã bị người một cước đá sang một bên, người vừa động thủ “chậc chậc” hai tiếng nói “Chúng ta ở tại Lâm huyện này đã lâu cũng không có ai dám đối với chúng ta như vậy, ngươi thật là lá gan không nhỏ a.”

Nói xong còn muốn đi lên thêm mấy đá, lại bị tiểu cô nương kia giữ lại, cắn xuống.

“Dựa vào ngươi!”

Đứa nhỏ nhỏ gầy lập tức bị quăng ra ngoài, nữ nhân vẻ mặt hung ác nhu nhu bả vai, nhịn không được mắng.

Thiển Thanh bị tình cảnh hỗn loạn trước mắt dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói “Các ngươi không xem vương pháp ra gì sao? Đi ra ngoài! Bằng không ta gọi người tới!”

“Thoạt nhìn yếu đuối, nhưng lại rất lợi hại,” Nữ nhân kia nở nụ cười hèn mọn, muốn đi qua sờ mặtThiển Thanh, thèm nhỏ dãi nói “Chậc, thật sự là chọc người yêu thương a.”

Lâm Thủy Đường rất ầm ĩ, người qua đường đều ghé thành một vòng ở xa xa, ba người này có tiếng là ác bá, không ai dám trêu chọc.

Thiển Thanh nắm lấy quần áo, trong mắt là kích động không che dấu được, chỉ có thể không ngừng nói với chính mình, thê chủ sẽ trở về…… sẽ trở về…… Một bàn tay đè lên bụng.

“Như thế nào mỗi lần tìm đến Lâm Kiếm Gia, đều có thể xem náo nhiệt?”

Một nữ tử tuấn lãng dựa vào cạnh cửa, trong lòng ôm một thanh kiếm, rất có hứng thú nhìn trên dưới Thiển Thanh một phên, ngữ khí trêu chọc “Ngươi chính là phu thị bảo bối của Lâm Kiếm Gia?”

Thiển Thanh không biết làm sao, theo bản năng gật đầu.

“Sớm nghe nói Lâm kiêm gia yêu phu như mạng, như thế nào tại thời điểm mấu chốt như vậy lại không có ở đây?” Nữ tử lắc đầu, giống như tiếc hận mà nói “Tới không dung thời điểm ah. Nếu không có thể thấy nàng nổi bão rồi.”

Một nam tử nhàn tĩnh xinh đẹp đi theo bên người nữ tử muốn đưa tay kéo ống tay áo của ‘nàng’, lại bị né tránh, đành phải dấu đi vẻ mặt ảm đạm mà nói “Thê…… Trần Ảnh, vị công tử kia sắc mặt thật không tốt, đừng nói giỡn……”

Trần Ảnh liễm mi, ánh mắt lạnh lạnh lùng, không có nói tiếp.

Ba nữ nhân kia nghe thấy nam tử kêu ‘nàng’là Trần Ảnh, không khỏi đưa mắt kiếm trong tay ‘nàng’, nhìn thấy trên vỏ kiếm có khắc hai chữ “Trần Ảnh” lạnh lùng mà phóng túng, sắc mặt đại biến “Ngươi…… Ngươi là ‘Trần Ảnh kiếm’?”

“Như thế nào mỗi người đều hỏi ta những lời này,” Trần Ảnh miết môi, hướng mấy người đối diện ngoắc ngoắc ngón tay “Đến đây đi, các ngươi cùng tiến lên đi, tốc chiến tốc thắng.”

“Ta…… Chúng ta không…… Không đánh,” Ba nữ nhân cùng nhau cười làm lành “Đúng, thực xin lỗi…… Đại hiệp, chúng ta thật không biết ngài biết mấy người trong điếm này, về sau chúng ta không dám……”

Nói xong, cũng không chờ Trần Ảnh phản ứng liền nhanh chân chạy mất, lại bị vẻ mặt sắc lạnh ánh mắt đáng sợ của Giản Già chặn lại.

Giản Già không biết đã trở về khi nào trên lung cõng cái giỏ, quần áo thanh sam đứng ở nơi đó,sâu trong đáy mắt một mảnh ám sắc, khẽ gật đầu với Trần Ảnh “Đa tạ.”

Trần Ảnh không thèm để ý khoát tay.

Sau đó nàng dường như không có việc gì đi đến bên người Thiển Thanh, đem người vẫn còn kinh hồn chưa bình tĩnh lại ôm vào trong lòng, thấp giọng hỏi “Có làm chàng bị thương không?”

“…… Không có.”

Thiển Thanh gắt gao ôm lấy thắt lưng Giản Già, lúc này tâm mới dần hạ xuống.

Trong Lâm Thủy Đường có chút loạn thất bát tao(lộn xộn), Tiểu Lục bị đá đau không thể đứng dậy, nữ hài tử mang tới phiền toái ôm cánh tay bị thương vẻ mặt quật cường, Giản Già đảo qua một lượt, sau đó nói “đi theo ta vào.”

“Di?” Trần Ảnh nhìn sắc mặt Giản Già không thay đổi, kinh ngạc nói “Ngươi cứ như vậy buông tha mấy người kia?”

Ôm Thiển Thanh, Giản Già đi vài bước mới lạnh nhạt nói “Làm sao có thể.”

Vừa dứt lời, ba nữ nhân ngoài cửa liền thống khổ khóc thét lên. “Tay của ta! Đau quá a! Tại sao có thể như vậy……”

“Cứu mạng a…… Đau quá a……”

“Chúng ta không dám nữa…… tha cho chúng ta đi!”

Cho tới sau khi đi vào tiểu viện phía sau, Trần Ảnh vẫn còn kinh ngạc, tò mò đánh giá Giản Già một lúc lâu mới nói “Ngươi làm cái gì?”

“Một chút dược mà thôi.”

“Lợi hại!” Trần Ảnh bày ra một bộ thần sắc bội phục “Chậc, xem ra thật sự là không thể đắc tội đại phu.”

Đem Thiển Thanh đặt lên trên nhuyễn tháp trong viện, Giản Già vẫn không buông tay Thiển Thanh ra. Sắc mặt nàng tuy rằng bình thường nhưng bàn tay ôn hòa vẫn vỗ về an ủi, làm cho Nhan Tô bên người Trần Ảnh vẻ mặt ảm đạm.

Những ôn nhu như thế này ‘hắn’ cũng từng được hưởng nhưng bây giờ, lại đánh mất……

Giản Già lục hòm thuốc, xuất ra một lọ dược đưa cho Tiểu Lục nói “Trở về xoa một chút, hôm nay đa tạ ngươi.”

“Đừng có khách khí như vậy a lão bản, đây là công việc của ta thôi……” Tiểu Lục nói, một bên vẫn đau tới nhăn mặt.

Vừa nhận dược xong, Tiểu Lục lại phát hiện đầu sỏ gây ra mọi việc thế nhưng cũng đi theo vào. Nữ hài tử nhìn chằm chằm vào Trần Ảnh, ánh mắt nóng bỏng.

“Hắc, tiểu hài tử, ngươi sao cũng vào đây? Mau đi ra!”

Tiểu cô nương cắn môi, giương mắt nhìn Trần Ảnh nói “Ta muốn bái ngươi làm sư phụ!”

“A?” Trần Ảnh sửng sốt, bật cười “Tiểu nha đầu, ta chưa bao giờ thu đồ đệ.”

“Ta nhất định sẽ làm ngươi thu nhận ta!” Tiểu cô nương ánh mắt bướng bỉnh, lại quay đầu nói với Giản Già “Sự tình hôm nay là do ta sai! Tiền thuốc ta nhất định sẽ trả cho các ngươi! Làm ơn, xin giúp ta!”

Giản Già không có nhìn‘nàng’, vẻ mặt lạnh lùng. Thiển Thanh không đành lòng nhìn thần sắc khẩn thiết của nữ hài tử, nhẹ nhàng kéo tay Giản Già, nhỏ giọng nói “…… Giản Già, nàng liền giúp ‘nàng’ đi, được không?”

“……”

“Là ta ‘ không tốt tùy tiện chọc tới những người đó, đứa nhỏ này…… Chỉ là vì tỷ tỷ của nàng, Giản Già, giúp nàng đi được không?”

“……”

“Giàn Già, làm ơn……”

Giản Già nhíu mi thở dài, nói với Tiểu Lục “Đi bốc thuốc cho ‘nàng’ đi.”

Trần Ảnh ở một bên cười ha ha, vừa cười vừa lắc đầu “Lâm Kiếm Gia a Lâm Kiếm Gia, không thể tưởng tượng được lời đồn đãi ngươi yêu phu như mạng thực không phải giả a, ha ha, bội phục, bội phục.”

“Như nhau.”

Trần Ảnh nhất thời đông cứng, á khẩu không trả lời được.

hương 43: Đúng như bay lên…

Trần Ảnh lần này là tới đi vội vàng, nhưng ‘nàng’ lại không mang theo Nhan Tô. Giản Già vốn không muốn lưu lại một người xa lạ, lại bị Trần Ảnh một câu “Uy nói như thế nào thì ngươi cũng coi như là thiếu ta một cái nhân tình đi” trả trở về.

Nhan Tô là một người thực im lặng. Trần Ảnh để ‘hắn’ ở trong này điều dưỡng, ‘hắn’ cũng rất ít khi ra khỏi cửa, chỉ có khi sẽ cùng Thiển Thanh ngồi ở trong tiểu viện tán gẫu vài câu, sau đó chính là ngẩn người.

Thiển Thanh có chút lo lắng, hỏi Giản Già “Giản Già, sắc mặt Nhan Tô rất kém, thê chủ của ‘hắn’ sẽ không……”

“Yên tâm, thê chủ kia của ‘hắn’ cũng chỉ là mạnh miệng, vài ngày nữa sẽ trở lại.” Giản Già dò xét tham Thiển Thanh đã muốn có chút nổi lên đến bụng, có chút lo lắng nói “Mấy ngày nay buổi tối có phải hay không ngủ không yên? Khó chịu sao?”

“Bây giờ vẫn rất tốt” Thiển Thanh nghiêng người tựa vào trên người Giản Già, đan tay vào tay nàng, nhẹ giọng nói “Có đôi khi thắt lưng sẽ có chút nhức.”

Nàng đưa bàn tay tới thắt lưng hắn, nhẹ nhàng nhu, nói “Về sau nếu đau nhức thì kêu ta, biết không?”

Thiển Thanh gật đầu, dựa vào trong lòng Giản Già trên mặt không tự chủ được mà mỉm cười.

Cửa khách phòng tách ra một khe nhỏ, Nhan Tô kinh ngạc đứng ở nơi đó, biểu tình yên lặng.

Trời còn tờ mờ sáng, Giản Già đã dậy, lặng yên không một tiếng động mặc quần áo. Thiển Thanh sau khi có bầu thì ngủ không sâu rất dễ thức giấc. Trước đây Giản Già sợ hắn ngủ không tốt đều cùng hắn nằm, nhưng bây giờ chuyện buôn bán công việc của Lâm Thủy Đường lu bù lên, Tiểu Lục một mình không thể lo liệu hết được nên Giản Già cũng chỉ có thể thức dậy sớm hơn.

Quần áo ma sát phát ra thanh âm “Tất tất tác tác” làm cho Thiển Thanh hơi chuyển mình, ánh mắt hơi hơi mở, thanh âm khàn khàn nói “Giản Già?”

“Nhắm mắt lại, ngủ đi” Giản Già nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Thiển Thanh, thấp giọng dỗ đến “Ngoan, trời còn sớm, ngủ tiếp một chút.”

Mỗi lần Thiển Thanh thấy nàng đứng dậy, đều kiên trì đi làm điểm tâm, vì thế Giản Già không biết phải mạnh mẽ đem hắn nhét vào ổ chăn bao nhiêu lần.

Cho đến khi hô hấp của Thiển Thanh dần dần bình ổn lại, Giản Già mới buông tay ra mặc quần áo đi ra ngoài.

Đi vào sân lại phát hiện Nhan Tô đứng ở trên hành lang gấp khúc, người gầy nên quần áo mặc ở trên người có vẻ trống rỗng, thấy Giản Già đi ra thì thân mình co rúm lại một chút. Giản Già quét mắt liếc ‘hắn’ một cái, lúc nàng đi sát qua bên người ‘hắn’ thì vị nam tử đã trầm mặc vài ngày kia mở miệng nói “Lâm đại phu…… Trần Ảnh ‘nàng’……”

Giản Già cước bộ không ngừng, ngay cả thân mình cũng không có quay lại nói “Không biết, hứa là quá hai ngày mới có thể trở về.”

Nhan Tô sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, yên lặng trở về phòng.

Lâm huyện thời tiết luôn luôn rất tốt, ở trong sân Thiển Thanh có rất nhiều loại hoa cỏ, bởi vì chăm sóc cẩn thận nên buổi sáng nở hoa so với nơi khác thì hơn rất nhiều.

Thiển Thanh cầm siêu chậm rãi tưới hoa, tiểu Viên ở trong vườn hoa lăn lộn không ngừng, những nơi bị nó càn quét qua thì đều để lại một đống hỗn độn. Không có cách nào, Thiển Thanh đành phải đem mỗ quả bóng kéo ra, cười tủm tỉm vỗ vỗ tiểu Viên nói “Ngoan một chút, bằng không Giản Già sẽ tức giận.”

Con thỏ run run, ngoan ngoãn đến một bên cắn cải trắng.

Có gió thổi qua, Thiển Thanh trừng mắt nhìn, lại cảm giác có cái gì đó đi vào trong ánh mắt, đành phải đem siêu buông xuống chậm rãi nhu nhu (xoa) mắt, nhưng mà càng ngày càng xót.

“Ngươi làm sao vậy?”

Nghe thấy thanh âm Nhan Tô, Thiển Thanh quay người lại cười cười nói “Không có gì, chỉ là giống như có hạt cát bay vào.”

“Đừng xoa, càng xoa thì càng xót” Nhan Tô lộ ra một chút ý cười khó có được nói “Trước kia khi ta bị cát bay vào mắt, thê chủ đều là……”

Nói tới đây Nhan Tô liền ngừng lại, ý cười như là chưa từng xuất hiện, sắc mặt lại trắng đi, miễn cưỡng hạ khóe miệng nói “Ta đến giúp ngươi thổi mốt chút đi.”

“Ân, được.”

Nhan Tô ngón tay nhẹ nhàng đẩy mi mắt Thiển Thanh, tiến tới định thổi khí thì bị người kéo ra. Giản Già cau mày đem Thiển Thanh kéo vào trong lòng, nhìn nhìn ánh mắt hắn có chút hồng hỏi “Như thế nào lại bị như vậy? Có đau hay không?”

“Có hạt cát đi vào, Nhan công tử lúc nãy muốn thổi giúp ta một chút” Thiển Thanh nháy mắt, khóe mắt bị ma sát làm nước mắt chảy ra.

Giản Già nhìn nhìn Nhan Tô xấu hổ đứng ở một bên, thản nhiên nói “Cảm tạ.”

Sau đó liền đem Thiển Thanh ôm lấy đến đặt ở trên nhuyễn tháp, tiến tới nói “Ta đến giúp chàng, đừng nháy mắt, nếu không càng khó chịu.”

“Ngô……”

“Khá hơn chút nào không?”

“Giống như còn ở bên trong……”

“Như vậy thì sao?”

“Ân, tốt hơn nhiều……”

Nhan Tô yên lặng xoay người rời đi, trước kia, cũng có một người từng ôn nhu như vậy giúp mình thổi mắt, chẳng qua, sau đó đã đánh mất.

Đoạn đối thoại giống như đã từng quen thuộc nhưng sẽ không bao giờ gặp được nữa, ta thật hối hận…

Ngươi nói đúng, ta hối hận không kịp nữa.

Sau khi ăn cơm xong Giản Già không có đi ra ngoài, mà không biết từ nơi nào cầm tới một dây thừng thô thô cùng tấm ván gỗ, sau đó ở dưới gốc liễu không biết đã bao năm kia bắt đầu bận bịu.

Bị an trí trong bóng râm Thiển Thanh tò mò nhìn động tác của Giản Già, nhịn không được hỏi “Nàng đang làm cái gì?”

“Đoán xem.”

“Là bàn đu dây sao?” Thiển Thanh ánh mắt sáng ngời, có chút nóng lòng muốn thử.

“Đúng vậy,” Giản Già không ngừng tay, thấy bộ dáng Thiển Thanh hưng phấn mà bật cười “Thích vậy sao?”

“Umh” Thiển Thanh cười gật đầu, có chút hoài niệm nói “Trước đây chỉ chơi đùa có vài lần, trong thôn chỉ có một bàn đu dây, tiểu hài tử đều xếp hàng chờ, ta…… xếp hàng không được.”

Không phải xếp hàng không được, mà căn bản là không có cơ hội đi chơi.

Ban ngày thì giúp đỡ phụ thân làm việc vô chừng mực, chỉ có thể nhìn đệ đệ cùng mấy tiểu bằng hữu cười đùa tranh đoạt, chính hắn lại chỉ có thể vào ban đêm vụng trộm chạy tới ngồi trên đó, sau đó miễn cưỡng dùng chân đẩy.

Giản Già ngừng tay, phủi bụi trên người đi tới đem Thiển Thanh ôm vào trong lòng, nhu nhu hắn đầu nói “Cái đu này chính là của chàng, đừng khổ sở.”

Chàng có điều gì tiếc nuối ta đều có thể bù lại, cho nên, không cần lộ ra đau thương như vậy.

Ta làm hết thảy đều là vì –

Muốn cho chàng hạnh phúc.

Thiển Thanh cười rộ lên, ôm lấy Giản Già đầu chôn ở trong lòng đối phương mà cọ xát, cực kỳ giống một vật nhỏ nhu thuận.

“Umh.”

Lúc chạng vạng Giản Già đem bàn đu dây chuẩn bị cho tốt, cẩn thận kiểm tra hồi lâu, sau đó kêu Tiểu Lục đến.

Giản Già chỉ chỉ bàn đu dây, nói “Ngồi lên trên đi.”

“Di?” Tiểu Lục khó hiểu vò đầu, tuy rằng không rõ cho nên không biết có nên ngồi lên hay không.

Trời đất bao la, lão bản lớn nhất, hay là nghe lời nàng đi……

Giản Già vòng đến phía sau Tiểu Lục, dung lực đẩy bàn đu dây, chợt nghe Tiểu Lục gào lên “Lão bản! Ta sợ độ cao a

~~”

Giản Già ngẩng đầu nhìn nhánh cây cùng dây thừng với thể trọng của Tiểu Lục vẫn rất rắn chắc, thờ ơ nói “Yên tâm, té không chết được.”

“Lão bản ta sợ hãi ngao ngao ngao……”

“Sợ? Vậy cao hơn một chút là được rồi.”

Tiểu Lục rơi lệ đầy mặt.

Tới lúc tiễn bước Tiểu Lục hai chân đã muốn nhuyễn, Thiển Thanh mới bật cười, đã bị Giản Già kéo đến bàn đu dây ngồi lên, sau đó nhẹ nhàng mà đẩy.

“Giản Già, ta có thứ này tặng cho nàng.”

“Nga?” Giản Già dừng lại bàn đu dây, kinh ngạc một chút “Là cái gì?”

Thiển Thanh lấy ra một cái túi hương thêu rất là tinh xảo, mím môi đeo lên bên hông Giản Già “Ân, bên trong là hương thảo, có thể phòng muỗi……”

“Ta thực thích” Giản Già tinh tế vuốt ve túi hương được thêu quá khéo léo, ánh mắt ôn nhu “Cám ơn, Thanh Nhi.”

Loading...

Xem tiếp: Chương 43

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Liệt Nữ Đấu Phu

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 11



Lão Bà Nô

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9



Tôi Là Con Cún Nhỏ Của Cậu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10