461 Kim chi ý cảnh thật giống như cầu nối giữa kiếm khách và kiếm, có cây cầu kia thì kiếm khách mới có thể phát huy phong mang của mình lên đến cực hạn, thi triển hết phong thái của kiếm khách, trái lại, nếu không có cây cầu nối kia thì sẽ vĩnh viễn bị ngăn cách với kiếm, không cách nào bộc phát ra lực công kích cực hạn được.
462 - Mộ Dung Khuynh Thành, hai người chúng ta chơi đùa đi. Cô gái tóc tim xinh đẹp tự xưng là La Sát Nữ, nàng tựa hồ rất thấy hứng thú với Mộ Dung Khuynh Thành, sau khi đánh bại vài tên cao thủ liền điểm danh nói họ.
463 Thác Bạt Khổ đang muốn ứng chiến, Diệp Trần đứng lên. - Thác Bạt Khổ, trận này cứ để cho ta là được rồi, Chân Nguyên của ngươi đã hao tổn không ít. Thác Bạt Khổ tựa hồ nghĩ đến cái gì, cười cười đi xuống tràng.
464 Hai thanh kiếm đều thu hồi vào trong vỏ, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạc Tường cách đó không xa. Thực lực của Mạc Tường kỳ thật rất mạnh, sớm đã vượt qua giới hạn cường giả Tinh Cực Cảnh vô địch, nói cách khác, dù là cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn võ trang thượng phẩm Bảo Khí cũng không phải là đối thủ của hắn.
465 Tư Không Thánh có thể lĩnh ngộ Tà đạo ý chí, đủ để chứng minh ngộ tính của hắn cao thế nào, nhưng cùng so sánh với Thiên Thư công tử thì vẫn chưa đủ kinh nghiệm, thanh danh của đối phương đã có từ sớm hơn bất cứ kẻ nào ở đây.
466 Dừng một chút, Sở Trung Thiên lại nói:- Nếu ngươi đã cố ý muốn giao thủ với ta, vậy thì ta sẽ thành toàn ngươi, tuy khó nghe những ta cũng nói trước, trận chiến này sẽ rất nhanh chóng, không cần ôm bất luận hi vọng gì cả.
467 Trong mắt Diệp Trần bắn ra tinh quang thực chất, tay phải rút ra Phá Hư Kiếm, tay trái cầm ngược chuôi Lôi Trạch Kiếm, giữ lực mà chờ, trọng tâm đè thấp.
468 - Aizz, tuy rằng trước đó ta coi trọng Diệp Trần, nhưng không thể không thừa nhận, trước thiên phú biến thái, cố gắng và ngộ tính đều bị gạt bỏ. - Không, thể chất thiên phú chỉ là nghĩa hẹp của thiên phú, kỳ thật có thể trở thành thiên tài, đều có được thiên phú của mình, dựa vào nổ lực không thể nào trở thành thiên tài được.
469 Sở Trung Thiên mở to hai mắt, trơ mắt nhìn kiếm quang phóng đại trước mắt, một kiếm này, huyền ảo đến cỡ nào chứ, tựa hồ không phải kiếm pháp, mà là quá trình sinh trưởng của cỏ đây, dưới một kiếm không bàn mà hợp với Thiên Địa tự nhiên chém xuống, Sở Trung Thiên phát hiện mình có trốn thế nào cũng không trốn được một kiếm này.
470 Lại ngàn chiêu qua đi. Lý Tiêu Vân đình chỉ công kích, cười nói:- Xem ra, thời gian gần nửa ngày căn bản khôn đủ dùng, Vũ Đạo Trà Hội đến sáng sớm đã kết thúc rồi.
471 Khỏa Tinh Châu cuối cùng tan vỡ, Sinh Sinh Bất Tức của Diệp Trần chỉ còn lại có một tia lực đạo, trùng kích lên hộ thể chân nguyên của Lý Tiêu Vân. Hộ thể chân nguyên không vỡ nhưng Lý Tiêu Vân lại bay ngược ra ngoài.
472 Thế giới phát triển cần trao đổi, thực lực tiến triển cũng cần trao đổi, không trao đổi, cũng chính là không có tiến bộ, bế môn tạo xa (*) không phải là cách làm tích cực.
473 Bởi vì Sở Trung Thiên cố ý làm chậm cho nên ba người có thể thấy được rõ ràng đối phương làm thế nào để hóa cương nguyên thành khí lưu hình tơ, khí lưu hình tơ lại làm sao bộc phát ra ngoài, cái tốc độ này, ước chừng phải chậm đi so với nguyên bản cả trăm lần.
474 Ngoại trừ Vương giả Sinh Tử Cảnh, không có có ai dám nhúng chàm cực phẩm Bảo Khí, thật giống như Cường giả Tinh Cực Cảnh không dám quang minh chính đại xuất ra thượng phẩm Bảo Khí vậy, không, việc này so với việc đó còn nghiêm trọng hơn gấp mười lần, cực phẩm Bảo Khí thật giống như một thứ cấm kị, nhất định phải Vương giả Sinh Tử Cảnh tự mình đến lấy, ngay cả lấy thay cũng không được.
475 - Hắc sắc hào quang này tựa hồ có một chút linh tính, bất quá trí tuệ vẫn còn thấp. Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, tay trái cầm ngược chuôi Lôi Trạch Kiếm, song kiếm lưu được thi triển ra, kiếm quang giao nhau bất quy tắc chém thi cốt nhân loại thành bốn khối, Sát Lục Kiếm Ý kèm theo lại khiến hắc sắc hào quang bị phai mờ, không chút tha nê đái thủy (*dây dưa dài dòng).
476 Ở bên trong Trữ Vật Linh Giới có một số bản bí tịch, bất quá không có bí tịch Địa cấp đỉnh giai, trung phẩm Bảo Khí có bốn kiện, trung phẩm linh thạch mấy chục vạn, thượng phẩm linh thạch tám ngàn, ngoài ra còn có bốn hạt Linh Năng Tinh Thạch, ba hạt Ma Năng Tinh Thạc, về phần thượng phẩm khảm đao của hoàng bào nam tử, đã bị Diệp Trần thu vào trong Trữ Vật Linh Giới của mình rồi.
477 Vèo!Lập lòe mấy cái, Diệp Trần xuất hiện ở bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành. - Ngươi không có việc gì chứ?Thấy Mộ Dung Khuynh Thành thương thế rất nặng, Diệp Trần nhíu mày.
478 Vụt vụt vụt!Lại có càng nhiều hỏa tinh bắn ra, cánh tay Diệp Trần phát lực, trường kiếm ma sát qua đao cương, chợt chém nứt bàn tay hỏa diễm không lồ, sau đó theo lổ hổng trốn ra ngoài.
479 - Kỳ thật nói ra cũng không sao, dù sao những Vương giả Sinh Tử Cảnh kia cũng biết chuyện của gia tộc ta, mà một nửa số người trong đó cũng không phản đối chúng ta tồn tại trên phiến đại lục này, đương nhiên, một nửa người khác lại muốn đẩy gia tộc chúng ta vào chỗ chết, chỉ là đang chờ cơ hội thôi.
480 - Ồ, vị diện chiến trường này có Lôi Đình và quang mang chói mắt sao?Diệp Trần mặt lộ vẻ kinh hãi. Trong mắt Mộ Dung Khuynh Thành hiện lên hắc quang, lắc đầu nói:- Không đúng, phiến hư không kia đã sắp bị phá toái rồi, có người đang chiến đấu!- Thanh thế chiến đấu của người nào mà to lớn như vậy?Ầm ầm!Diệp Trần vừa dứt lời, hư không vặn vẹo nứt vỡ, hai đạo nhân ảnh xông vào vị diện chiến trường, một người bị vô tận Lôi Đình bao bọc, một người phảng phất như một vầng mặt trời nhỏ đỏ sẫm, chợt, ý chí bành trướng thoáng cái đã bao trùm bọn hắn, khiến cho bọn hắn mất đi phán đoán với hoàn cảnh xung quanh.