81 Maru hơi nhíu mày.
Anh ta chưa về ư?
Anh ta làm gì ở đây?
Ngắm hoàng hôn? Anh ta cũng có sở thích này sao?
Mà ngẫm lại, người như anh ta trông cũng hợp với mấy thói quen nhẹ nhàng thanh tao này.
82 Tại một nơi nào đó trong trường trung học Kokka, có một nữ sinh xinh xắn với mái tóc dài vàng óng được cột cao đang đứng đối mặt với một nam sinh thập phần thanh tú, sở hữu mái tóc dài màu bạch kim cực kỳ nổi bật.
83 Hiện tại thì cũng đã khá khuya rồi.
Căn biệt thự nhà Tian hiền lành yên ắng chìm vào trong bóng tối ở một - nơi - nào - đó mà chưa ai khám phá ra. Những tán lá xanh mướt khẽ lay động theo làn gió, nhè nhẹ cạ mình vào khung cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, như mời như gọi, lại như cung kính cúi chào một bóng dáng vương giả đang thảnh thơi dựa lưng vào chiếc gối to êm ái trên chiếc giường lớn được phủ drap trắng tinh tươm bên trong.
84 Một ngày mới lại bắt đầu.
Đã gần đến tiết học đầu tiên trong ngày, ấy vậy mà vẫn còn một bóng dáng nữ sinh nhỏ nhắn nào đó đang hớt hải băng ngang qua sân trường, nhằm hướng cầu thang mà chạy tới.
85 Tiết học thứ hai trong ngày đã trôi qua chừng hơn một nửa, chợt Sal nhận được một mảnh giấy nhỏ của Miko truyền lên. Có vài nét chữ nghiêng nghiêng đều đặn:
"Cậu là ai?"
Sal có hơi ngạc nhiên.
86 Dara cười khổ, một tay vẫn còn phải đỡ eo Jun nhằm giảm bớt cái lực kéo của Jun ở cần cổ:
- Làm sao em có thể đoán ra anh chỉ trong một nháy mắt như vậy chứ?
- Không phải "đoán", mà là chắc chắn luôn ấy.
87 Shippo hoảng hốt lắc đầu lia lịa:
- Không. . . Shippo không bao giờ hại chủ nhân hết. Shippo cũng đã cố gắng làm theo lời của ngài mà. . .
- Làm theo lời ta? Vậy ta nói ngươi về lớp mấy lần rồi? Sao cái mặt mốc của ngươi còn ở đây?
Shippo "a" lên một tiếng, rồi gãi đầu cười gượng:
- Shippo suýt quên mất.
88 - Không phải là em đã nghe hết rồi sao?
Dara nhếch môi cười. Trông chàng trai lúc này đúng là đã "cực kỳ nguy hiểm".
- Anh. . . lẽ nào, anh có thể đọc được suy nghĩ của em?
Bây giờ Izu mới ngẫm lại, trong suốt khoảng thời gian làm việc chung, Dara không ít lần nhanh miệng nêu ra những ý kiến đóng góp trùng khớp với những ý kiến vừa nảy ra trong đầu cô.
89 Izu suýt nữa đã hét lên, cũng may mà cô kịp thời tự đưa tay "niêm phong" miệng mình lại. Tuy nhiên nét thảng thốt vẫn còn nguyên trên gương mặt xinh xắn của cô:
- Như vậy thì không ổn chút nào.
90 - Anh. . . em có rủa gì anh đâu.
Dara nghiêng nghiêng đầu, hóm hỉnh:
- Cái ông ôn thần này, có khi nào anh ta cho mình "leo cây" không? Ở đây, không thiếu cây cối đâu.
91 Dara chớp mắt, thoáng ngạc nhiên. Anh cúi người, khóe môi anh cong cong, còn cặp lông mày hơi nhíu lại một chút:
- Sao em lại có ý định đấy?
Miko nghe tim mình nhảy loạn trong lồng ngực.
92 - Em. . . hỏi xong rồi.
Miko đan đan mấy ngón tay vào nhau, ngập ngừng nói.
Dara chỉ hơi cúi người, đưa những ngón tay thon dài nâng chiếc cằm nhỏ của cô gái:
- Vậy bây giờ đến lượt anh nhé.
93 Miko chớp mắt, đôi đồng tử của cô dường như càng trở nên long lanh hơn dưới thứ ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ đầu ngón tay Dara:
- Thật sao? Anh sẽ làm bạn với em sao?
- Tất nhiên rồi, cô bé, anh trông khó tin đến thế sao?
- Dạ.
94 Thần dân Thiên Quốc quả thật có đủ muôn hình vạn trạng, phân chia tầng lớp cũng không thể gọi là ít, tuy nhiên, họ có một đặc điểm chung, thứ điểm chung điển hình nhất mà hầu hết ai cũng có, đó là sự chung tình.
95 Izu đang định mở miệng nói thêm câu gì đó thì chợt im bặt trước câu hỏi của cậu bạn cùng bàn. Ánh mắt của hắn ta giống như đang thách thức, lại giống như giảo hoạt, thấp thoáng vẻ châm chọc, cơ mà.
96 Izu cắm đầu chạy một mạch đến chiếc cổng lớn mới dừng lại, trong lòng hỗn loạn vô cùng. Cũng phải thôi, từ chiều đến giờ cô đã gặp bao nhiêu chuyện quái dị rồi.
97 Izu cắn cắn môi, cuối cùng quyết định nhẹ nhàng luồn tay mở chốt cửa bước vào.
Trộm thì đã sao chứ? Thế chủ động hiện vẫn đang nghiêng về phía cô. Hắn có lẽ vẫn chưa biết chủ nhà trở về.
98 Yan Mochi!
Cái tên vừa thốt ra, Mochi đã lãnh đạm đi mất, để lại một kẻ ngây ngốc đến sững người.
Yan Mochi?
Họ Yan!
Là họ Yan!
Chỉ là trùng hợp thôi phải không?
Lẽ nào.
99 - A. . . Thật sao? Là mẹ. . .
- Anh gạt em làm gì? Mẹ nói. . . mẹ có một thứ muốn anh đưa tận tay em, rồi mẹ chỉ rõ vị trí luôn. Không nghĩ được, kỷ vật của mẹ, thế mà lại bị bỏ quên trong kho suốt mười năm trời mà chẳng ai hay biết.
100 Ánh nắng bình minh nhẹ nhàng lại một lần nữa êm dịu ôm lấy thủ đô Nhật Bản đông vui náo nhiệt, ôm luôn cả ngôi trường Kokka danh tiếng cả nước. Izu vừa bước xuống khỏi chiếc siêu xe sang trọng, chớp mắt đã phát hiện ra một bóng dáng thiếu niên đang đứng ngẩn ngơ quan sát ngôi trường từ bên ngoài.