121
122 Vũ Dương tiễn Sở Mộc Dương đi xong, liền sai người chuẩn bị tắm rửa thay y phục, nửa tháng đi đường, nàng đã sớm chịu đủ, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, nghĩ đến bẩm báo việc hoàng đế nước Nam Chiếu an bài, ánh mắt Vũ Dương sâu thẳm.
123 "Hôm nay là ngày trọng đại của Thúy Vi lâu của chúng ta, hôm nay Thúy Vi lâu có mời nhạc công Như Yên cô nương cũng là nhạc công tài năng nhất, gảy một khúc nhạc cuối cùng.
124 Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu, nhìn Bạch Quân Nhược, thấy hắn thật sự mang vẻ mặt ảm đạm thì cười nói: "Công tử nói đùa, sư phụ của tiểu nữ đã sớm quy tiên, nếu công tử muốn gặp thì sợp là không có cách nào rồi.
125 Bàng Lạc Tuyết trở lại phủ Bàng Quốc công, Bàng Quốc công đang ở trong sân tiếp khách, Bàng Sách ở một bên.
Mà người khách này lại là Tấn vương, điều khiến cho Bàng Lạc Tuyết không thể tưởng tượng được là, người này hôm nay thật sự lại đến tìm mình.
126 Tấn vương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Lạc Tuyết, vui vẻ cười "Nếu như Tuyết nhi không muốn, tự nhiên ta cũng có rất nhiều biện pháp làm cho nàng phải gả.
127 Bàng Lạc Tuyết ung dung nhìn biểu tình ước ao trong mắt của nhị phu nhân, lạnh lùng cười: "Di nương có gì thì cứ nói, Tuyết Nhi chẳng qua cũng chỉ là một vãn bối, làm sao có thể can thiệp vào quyết định của phụ thân chứ.
128 "Muội muội đã nói như vậy thì ta không giữ muội lại nữa, vậy để thuận tiện chúng ta cùng tiến cung. " Bàng Lạc Vũ cầm gương đồng nhìn mặt mình, không sao cả khoát tay.
129 Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Vũ trang điểm cao quý như vậy, trong lòng đột nhiên oán giận Bàng Lạc Tuyết, mình so với Bàng Lạc Vũ chỉ như cây cỏ, không có nửa điểm khí chất cao quý, mà nàng lại như mẫu đơn cao quý , Bàng Lạc Vũ nhìn thấy vẻ mặt không vui của Bàng Lạc Băng, đắc ý nhếch khóe miệng lên, nhìn Bàng Lạc Băng "Muội muội, khuyên tai bảo thạch này nhìn thật độc đáo, thoạt nhìn giống như đồ vật nhị muội muội yêu mến.
130 "Chỉ là hiểu biết một chút võ nghệ mà thôi, không coi là cái gì. Tay nghề của Cúc Thanh bên người tỷ tỷ lại không tệ, vẫn là tay nghề tốt nhất trong phủ.
131 Nghi quý phi nhìn ba nữ nhân trên mặt đất, một người bạch y toàn thân, một người thanh y lại rất hợp mắt của Tấn nhi, cuối cùng là người toàn thânhồng y, cách ăn vận lại rất phú quý.
132 Bàng Lạc Băng mở một lọ khác, bên trong là loại cao thượng hạng, lấy lòng nói "Nương nương, đây yến hội lớn, lần này người viếng thăm tứ quốc cũng không ít, nương nương có thể nở mày nở mặt, nhất định người sẽ rất tỏa sáng.
133 Tất nhiên Bàng Lạc Vũ biết bản thân mình gả đi là tốt, nhưng là Bàng Lạc Vũ cũng biết chính mình sợ rằng đã trở thành trò cười cho cả Đông Tần, căn bản là không thể hạnh phúc như lời mẫu thân nói.
134 Sở Mộc Dương cũng thay đổi y phục hoàng thất nước Nam Chiếu, bốn móng chân rồng vàng được thêu trên áo choàng màu xanh đen, đai lưng bằng bạch ngọc, thể hiện rõ anh tuấn siêu phàm, đứng ở phía sau là Sở Mộc Nguyệt, cũng một bộ dạng như vậy nhưng không có khí thế giống như Sở Mộc Dương, có mấy phần khí chất u ám.
135 Hoàng đế Đông Tần quốc nhìn đại hoàng tử Bắc Yên với ánh mắt khiêu khích, nhị hoàng tử cũng phụ họa (ý là nói thêm vào) nói "Hoàng huynh, có lẽ Đông Tần này không có kỹ nữ đàn hay đâu, cho nên mới không dám lên tiếng.
136 Hoàng đế Đông Tần nhìn không chuyển mắt, đột nhiên cuối cùng lại cười rộ lên, ông gật nhẹ đầu, nói: "Đứa bé này, quả thật rất thông minh. "
Vũ khúc vừa dứt, hoa tươi trên các tấm bình phong ở bốn phía đều đã nở rộ, hoa tươi kết hợp với cảnh đẹp càng trở nên tráng lệ, Bàng Lạc Tuyết thở gấp một hơi, châm rãi đi ra từ phía sau bình phong, lúc này mọi người mới phát hiện, tay áo của nàng đã sớm bị mực nước nhuộm đen, thế nhưng nàng lại làm như bình thường không có chuyện gì, cười hì hì tiến lên hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.
137 Nghi quý phi nhìn mặt Bàng Lạc Vũ, không ngờ hoàng hậu lại làm khó dễ vào lúc này, lập tức sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh lùng liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, xoay người lại cười híp mắt nhìn về phía hoàng hậu nói: "Tỷ tỷ, cây trâm kia là thần thiếp thưởng cho , cũng là vật thần thiếp đã yêu thích nhiều năm qua, để tỏ long hiếu thuận của mình mà đại tiểu thư mới đeo lên, người cũng biết xưa nay thần thiếp thích trang phục thanh lệ mà.
138 Bàng Lạc Tuyết thuận tay cầm giấy và bút mực, vẽ một cầm phổ(ý là bản nhạc, một khúc đàn) đơn giản. Mặc dù khúc đàn của Bàng Lạc Vũ không có tuyệt vời như Bàng Lạc Tuyết thậm chí còn không bằng Bàng Lạc Băng, thế nhưng dù sao nàng cũng là đại tiểu thư quyền quý của Bàng quốc công, nên khi nhìn vào, cũng hiểu về khúc đàn này.
139 Cuối cùng Nghi quý phi vẫn là người đã sống trong chốn hoàng cung nhiều năm, hơi ổn định tâm thần, nhìn về phía hoàng hậu nói: “Nương nương nói rất đúng, dù cầm kỹ của đại tiểu thư không tốt, thế nhưng lại có thể biếu hiện tình cảm bên trong tình khúc vô cũng tốt, có thể thấy là tâm ý tương thông với Tấn nhi của chúng ta.
140 Bàng Lạc Vũ sửng sốt một chút rồi nói: “Hừ, đừng nói nữa, đều là do cách ăn vận kia, người nhìn mặt ta này. "
Bàng Lạc Vũ ngẩng mặt lên, hai má đều sưng đỏ: “Đây đều là Nghi quý phi làm.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Ngôn Tình
Số chương: 50