41 Thương, tựa hồ chúng tacòn chưa từng cùng với nhau hảo hảo mà xem phong cảnh đâu, hôm nay chàng liền giúp ta thưởng thức một chút cảnh đẹp của Tuyết sơn ở trong đây thật tốt đi.
42 - Trần, may mà có chàng. . . - Hốc mắt Dạ Mị ửng đỏ nức nở nói. - Bé ngốc. - Nhã Nhi. . . trước hết hãy giao hoàng huynh cho ta đi, ta. . . còn muốn bên cạnh hắn một chút.
43 - Khởi bẩm chưởng môn, một ngàn hai trăm Tu Ma giả đã bị tiêu diệt toàn bộ! - Một tên đệ tử Hoa Thanh phái vẻ mặt vui mừng chạy đến cung kính nói với Dạ Mị.
44 - Phàm Trần, chàng lại trêu đùa ta!Dạ Mị đỏ mặt "hung tợn" rống lên về phía không khí, trong lòng buồn bực đến cực điểm, vì cái gì ngay cả lãnh mạc như Phàm Trần cũng biến "hư hỏng" rồi? Còn học được khi dễ người.
45 Thượng Quan Sở Hàn? Dạ Mị vừa nghe được tên này, trong lòng vẫn nhịn không được co rút đau đớn lên, hơi hơi nhướng mày, vốn định trực tiếp từ chối không cho hắn vào cửa, nhưng Phàm Trần đứng một bên lại mở miệng:- Mị nhi, nàng vẫn là đi gặp hắn đi, trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp, lần này nàng không gặp có thể sẽ còn có lần tiếp theo, hẳn là hắn sẽ không buông tha cho dễ dàng như vậy, sao không giải quyết vấn đề rõ ràng trong một lần đâu?Nghe vậy, Dạ Mị trầm tư một lát, lập tức phân phó với tên đệ tử kia:- Cho hắn vào đi.
46 - Sở Hàn! Cùng với tiếng hét kinh hoàng này, một dải lụa trắng nhanh chóng bay tới, đem Thượng Quan Sở Hàn thả người nhảy xuống kéo lên!- Ngọc? Sao đệ lại tới đây? - Lúc này Dạ Mị mới tỉnh lại, ngây ngốc nhìn Hiên Viên Ngọc đột nhiên xuất hiện.
47 Một tiếng “đại ca”, tất cả hiểu lầm đều giải trừ, sau khi xa cách mười năm lại nghe được tiếng kêu gọi quen thuộc như thế, hốc mắt Thượng Quan Sở Hàn không khỏi ươn ướt:- Nhã Nhi….
48 – Mị nhi, chẳng lẽ nàng tuyệt không để ý tới cảm nhận của ta sao? – Thượng Quan Sở Hàn chua chua hỏi. – Không phải, không phải như thế, muội… – Dạ Mị rối rắm, nguyên lai nam nhân ghen cũng chọc người yêu thương như vậy a… nhưng là nên giải thích như thế nào đâu? Chẳng lẽ nói lúc nãy chính mình không có chú ý tới hắn? Kia không phải càng đả thương người thôi!Kỳ thật không phải Thượng Quan Sở Hàn không đủ quan trọng, mà là lúc ấy Dạ Mị một lòng chỉ nghĩ đến vấn đề với Phàm Trần, sao lại còn có tâm tư đi bận tâm cái gì khác, đi đường không đụng vào cây cột cũng đã xem như may mắn!– Tốt lắm, ta chỉ thuận miệng nói thôi, xem nàng gấp gáp kìa.
49 – Huynh… huynh thế nhưng dùng khổ nhục kế! – Dạ Mị nghiến răng nghiến lợi nhìn Thượng Quan Sở Hàn vẻ mặt đắc ý, một Phàm Trần “khi dễ” nàng còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một Thượng Quan Sở Hàn…– Nếu không phải ta thêm một liều thuốc mạnh, nàng còn muốn rối rắm đến khi nào đâu? Nói như vậy có lẽ ta vĩnh viễn cũng không có ngày xuất đầu đi.
50 Ngươi làm rất tốt, ngay hôm nay thăng làm đệ tử nội điện, trước đi xuống đi. – Dạ Mị mặt không biểu tình nói, nhưng là người quen thuộc với nàng đều biết, đây là điềm báo nàng sắp nổi nóng.
51 Thấy mạt bóng dáng đơn bạc kia quyết tuyệt nhảy xuống vách núi đen, tâm Dạ Mị lập tức hoảng loạn, nhanh chóng bay về phía vách núi đen, cũng nhảy xuống theo, Tử Thần đằng sau thấy vậy không biết làm sao có sức lực lớn như vậy, cũng theo sát Dạ Mị nhảy xuống.
52 Thấy vậy, Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn nhìn nhau cười, xem ra, bọn họ lại có thêm huynh đệ…Lập tức, Phàm Trần nhanh chóng tiến lên giúp Tử Thần bắt mạch, Dạ Mị thấy vậy gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phàm Trần, sợ hắn nói ra cái kết quả gì không tốt.
53 Thấy Dạ Mị xoay người rời đi, Tử Thần nở một nụ cười khổ, vẻ đau đớn trong đáy mắt làm người ta phải xót xa. quá khứ u ám như vậy sao ta lại có thể cho nàng biết đâu? Cho dù nàng không yêu ta, cho dù phải rời khỏi nàng, ta cũng hy vọng vĩnh viễn để lại cho nàng ấn tượng tốt đẹp nhất.
54 Sau khi trở lại phòng, Thượng Quan Sở Hàn nhìn căn phòng không có một bóng người kinh ngạc hỏi:– Di, Mị Nhi đâu?Nghe vậy, Phàm Trần nở một nụ cười bí ẩn:– Có lẽ mấy ngày nay nàng sẽ không trở lại.
55 Mà lúc này, đương nhiên Dạ Mị sẽ không biết “chiến tranh” không đánh mà thắng của ba nam nhân, hiện tại nàng đang vẻ mặt âm trầm từ xa đi theo phía sau Tử Thần, nhìn bóng dáng lung lay thoáng động trước mắt kia, đôi mày Dạ Mị không khỏi gắt gao nhăn lại một chỗ.
56 Lúc trước, Dạ Mị rất muốn biết bí mật của Tử Thần, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể giúp hắn đi ra bóng ma. Nhưng là giờ phút này, nàng lại bỗng nhiên cảm thấy thống hận chính mình, hận chính mình vì cái gì phải ép buộc hắn, làm hắn phải nhớ lại quá khứ không chịu nổi như vậy.
57 Dạ Mị mờ mịt, một lòng có thể đồng thời chứa đựng vài người sao? Trước có Thương, sau đó có Trần cùng Hàn, hiện tại lại muốn thêm Tử Thần sao?Dạ Mị tự nhận mình không phải loại người lạm tình, nhưng mà không có cách nào giải thích loại tình huống hiện tại này a, bất đắc dĩ cúi đầu cười khổ một tiếng, có vẻ như nàng cũng chưa từng hiểu biết chính mình qua đâu…– Lạnh…lạnh…Bên tai chợt truyền đến tiếng kêu nhỏ như muỗi vậy, Dạ Mị cuống quít quay đầu lại, đã thấy Tử Thần đang cuộn thân mình lại run run.
58 Đi theo Tử Thần không bao lâu, đột nhiên hắn lại đi đến ngôi miếu đổ nát tối hôm qua kia. Thấy vậy, đôi mày Dạ Mị hơi hơi nhăn lại, bất đắc dĩ lập tức ẩn thân đến chỗ tối, đợi cho cảm xúc của hắn tỉnh táo lại rồi nói sau.
59 Hừ! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ trúng kế châm ngòi ly gián của ngươi sao? Đến cùng là chuyện tiên khí thuộc về ai không liên quan đến ngươi, sau này chúng ta sẽ thương lượng.
60 Lời nói tuyệt vọng của Tử Thần vừa rơi xuống, trong miếu đổ nát thoáng chốc liền yên tĩnh, nếu không phải cảm nhận được hô hấp rất nhỏ của nàng, thậm chí hắn muốn hoài nghi nàng có phải đã rời đi hay không.