21 7:00pm
Cậu ta có tới không? Chắc không đâu. Chắc cậu ta chỉ đùa thôi. Phải, chắc chắn là đùa. Nhưng cái giọng cậu ta nghe chẳng giống đang đùa
7:01pm
Không tới, nhất định không tới
Chắc chắn là không tới
Nhưng mà…
7:02pm
Qua 7h rồi, chắc là không tới đâu
Không tới, không tới, không tới…
“Vũ nhi!!!!!!!!!!!”
Tới rồi
________________
“Đến làm gì?”
Kiều Chấn Vũ không mở cửa mà chỉ nói qua khe cửa, nhưng anh cũng có thể thấy được cái bản mặt tươi roi rói của “ai đó”
“Vũ nhi, mở cửa đi”
“Sao tôi phải mở? Mà sao cậu dám gọi tôi kiểu đó?”
“Ai~ đành phải dùng tới cái này”
Chấn Vũ còn đang thắc mắc thì cửa đã mở.
22 “Cậu… cậu dám…”
“Tôi chỉ hù thôi, ai bảo Vũ nhi xé hết mấy tấm hình đó”
“Cậu… về ngay. Đi về ngay!”
“Không về”
Kiều Chấn Vũ nằm mơ cũng không ngờ Nghiêm Khoan lại có thể mặt dày ngồi lỳ ở đó, còn… lại còn phồng má, giương đôi mắt như con nít đòi kẹo đó ra nhìn anh.
23 Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh…
8h30 sáng…
Chung Hán Lương mặc một bộ vest đen kết hợp với áo sơ mi trắng tùy tiện nới lỏng mấy cái nút cổ áo, đeo kính đen để ngụy trang, tay xách một cái vali không lớn lắm.
24 Sau cả ngày làm việc mệt mỏi, điều đầu tiên Kiều Chấn Vũ nghĩ tới đương nhiên là lái xe về nhà ngay.
“Vũ nhi”
Nghiêm Khoan lao ra chặn trước đầu xe Chấn Vũ.
25 Là mình lầm sao?
Tại sao từ sáng tới giờ mấy người trong công ty kỳ lạ vậy? Ai thấy mình cũng vừa cười tủm tỉm vừa xầm xì to nhỏ, nhất là mấy cô gái.
26 Hôm nay thực sự là mệt mỏi quá đi! Hết mấy cô nàng trong công ty lại đến mấy cô nữ diễn viên, rồi đến các fan cũng cuồng nhiệt hơn mọi ngày. Thế cũng không nói, nhưng mà đến mấy người trong đoàn làm phim cũng nhìn mình bằng ánh mắt kỳ cục.
27 Buổi sáng
Lẽ ra cũng là một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác, nhưng thứ duy nhất khiến nó trở nên không bình thường chính là Chấn Vũ vừa mở mắt dậy đã thấy ngay cái bản mặt không-muốn-nhìn-thấy-nhất kề sát một bên.
28 Xe của Chấn Vũ vừa dừng lại, đã có một nhân viên trong quán chạy ra tiếp, hướng dẫn anh chạy vào bãi giữ xe.
Từ bãi giữ xe đi ra, anh thực sự thấy hối hận và muốn quay về, nhưng khi anh vừa chuyển bước thì cái “kẻ kia” đã nhìn thấy anh
“Vũ nhi, bên này, bên này”
Chấn Vũ thở dài, cắn răng bước từng bước nặng nề đến chỗ Nghiêm Khoan.
29 Lại nói đến bè lũ cáo già hiện đã kết nạp thêm một tên, đang từ tầng 5 tòa cao ốc cách quán cà phê kia một con đường, vẫn ngồi tại cái bàn lúc trước mà lăm lăm ống nhòm quan sát bên dưới.
30 “NGHIÊM KHOAN! TÔI ĐÁNH CHẾT CẬU”
Nghiêm Khoan vừa vào phòng, Vô Ưu đã ném nguyên quyển danh bạ dày cộm vào mặt anh, may mà anh né kịp nếu không thì không biết cái mặt anh sẽ thành cái gì.
31 Chung Hán Lương kéo tay Nghiêm Khoan vào một nhà hàng.
Cô phục vụ thấy hai người bước vào thì vội chạy ra tiếp, nhưng Hán Lương vẫn ngó lơ, kéo Nghiêm Khoan qua mấy dãy bàn ghế, đến lúc…
“A” – Nghiêm Khoan thất kinh thét lên, chỉ tay về phía cái bàn cách đó vài mét
Cái bàn nhỏ đặt ở góc khuất, chỉ có hai người ngồi.
32 “Tiểu Khoan”
“Hả?”
“Trang phục của cậu chuẩn bị xong rồi, đi thay đi”
“À… ừ…”
Nghiêm Khoan bị Vô Ưu kéo về thực tại, lúc này anh mới nhận ra là mọi thứ trong studio đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ anh đi thay trang phục.
33 “Vũ nhi?”
Nghiêm Khoan kinh ngạc kêu lên, cứ ngỡ như mình đang hoa mắt. Chấn Vũ đang ngồi trên băng ghế cách anh vài mét, dựa lưng vào tường, thiu thiu ngủ.
34 “Cậu định nhắn tin cho ai đấy?”
“…. ” – Nghiêm Khoan im lặng, chăm chú vào màn hình điện thoại, không quan tâm đến sự hiện diện của Vô Ưu
“Tiểu Vũ à?”
“….
35 “Vũ nhi
khoảng cách này là sao chứ?” – Nghiêm Khoan ngồi nhăn nhó trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách
“Im lặng! Cậu muốn ở lại thì khi ở trong nhà phải cách tôi 3m, nếu bước đến gần hơn khoảng cách đó thì cậu biến khỏi nhà tôi ngay” – Chấn Vũ nghiêm mặt ngồi bên bàn ăn
“Eh?!? Tại sao phải vậy chứ?”
“Vì cậu là sinh vật nguy hiểm”
Nghiêm Khoan cứng đờ người trong giây lát rồi chỉ còn biết ngoan ngoan ngồi bó gối trên ghế.
36 6h…
“Vũ nhi! Dậy đi! 6h rồi! Dậy mau đi! Vũ nhi!!!!!”
________________
6h30…
“Vũ nhi! Bữa sáng xong rồi này! Ra ăn đi! Vũ nhi! Dậy chưa đấy?”
________________
6h40…
“Vũ…”
“IM NGAY CHO TÔI” – Chấn Vũ đạp tung cửa phòng, ném thẳng cái gối vào mặt Nghiêm Khoan
“Dậy rồi à?”
“Kiếp trước tôi mắc nợ cậu hả? Mới sáng sớm đã đập cửa ầm ầm như thế”
“Tôi muốn gọi Vũ nhi dậy thôi mà, chẳng phải sáng nay có lịch làm việc sao?” – Nghiêm Khoan tươi cười vui vẻ, ném cái gối vào lại trong phòng
“Lịch làm việc của tôi bắt đầu từ 9h, 9h lận đấy, cậu hiểu không hả? Mới có 6h sáng đã réo gọi um sùm như thế, cậu muốn gây sự sao?”
“Bình tĩnh đi mà, dậy sớm cũng tốt cho sức khỏe chứ bộ.
37 Vũ nhi, lúc sáng ăn có no không? Công việc thế nào rồi?
Không cần cậu quan tâm
Chấn Vũ nhấn nút gửi tin rồi cất cái điện thoại màu trắng vào túi. Không phải là anh muốn dùng nó mà là vì nó không biết tại sao lại “có sẵn” trong ba lô của anh.
38 Giờ ăn trưa, ừm, có thể nói là trải qua trong yên bình. Ngoại trừ việc Chấn Vũ vốn không có hứng ăn uống cũng bị Nghiêm Khoan nhồi cho một bao nhiêu là thứ, hết cơm chiên lại đến trứng hấp, thịt bò xào, canh cải và cuối cùng là một cốc nước trái cây to đùng.
39 Thời khắc địa ngục (theo suy nghĩ của Chấn Vũ) cuối cùng cũng tới. Trong khi Chấn Vũ đang vô cùng căng thẳng thì tên ngốc nào đó lại vô cùng thoải mái, lại còn đến chỗ Mặc Mặc để… xin ý kiến về dáng pose ảnh.
40 “CẬU ĐI CHẾT NGAY CHO TÔI”
Chấn Vũ tức giận ném thẳng chiếc giày vào Nghiêm Khoan đang định bước vào nhà
“Vũ nhi, làm gì vậy? Nguy hiểm quá!”
“Còn nói nữa”
Chiếc giày thứ hai rời rỏi chân Chấn Vũ, không chút khoan nhượng bay thẳng vào mặt Nghiêm Khoan.