61 Hôm bảo vệ luận văn, tôi thắt chiếc cà vạt mà Martini tiên sinh tặng. Không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ cảm thấy nó sẽ đem lại may mắn mà thôi. Vấn đáp quả nhiên rất thuận lợi, luận văn không có vấn đề gì.
62 Tôi chưa định nói cho Lý San Lam biết, thậm chí cảm thấy không nói cho cô biết cũng chẳng sao. Cô ấy như không phát hiện ra sự thay đổi của tôi, cách thức chúng tôi tiếp xúc với nhau vẫn như cũ.
63 Liên tiếp hai ngày liền, tôi không gặp Lý San Lam. Tôi không lo lắng mấy về việc cô ấy sẽ biến mất tăm, bởi vì cún con vẫn ở nhà. Quyết định về quê một chuyến, tiện thể mang một ít hành lý về luôn.
64 “Sao em lại chọn khổng tước?” Thầy giáo hỏi. “Em…””Không sao. ” Thầy nói, “Lý do kỳ quặc đến mấy tôi cũng có thể chấp nhận. ”Suy nghĩ của tôi quay về thời điểm khi lần đầu tiên nghe thấy bài trắc nghiệm tâm lý này tám năm về trước, sau đó nói:“Bởi vì ánh mắt của khổng tước.
65 Bác chủ nhà nói, một ngày trước khi tôi đáp xe lửa về Đài Nam, Lý San Lam đã dọn đi. Không nói là đi đâu, cũng không lưu lại lời nhắn nào. Tôi hy vọng mang theo khổng tước rời khỏi khu rừng, nhưng khổng tước kiêu ngạo lại lựa chọn tránh ra xa, không để tôi phải khó xử.