21 Vinh An đi bộ đội ngoài đảo, hồi cậu ấy còn tại ngũ chúng tôi chỉ gặp nhau có hai lần. Trong đó có một lần tôi và Vỹ Đình còn mời cậu ấy ăn cơm. Tôi nhớ Vinh An ra sức nói tốt cho tôi, Vỹ Đình còn khen cậu ta dễ thương.
22 “Cậu không tham dự lễ cưới của Thi Tường Ích à?” Vinh An lại nói, “Tớ có tham gia nha. ”“Vậy thì sao?” Tôi hạ nhiệt độ của giọng nói, hy vọng Vinh An không tiếp tục chủ đề này nữa.
23 Vinh An quả nhiên thường đến chỗ tôi, một tuần thậm chí đến sáu ngày. Cứ tan làm là cậu ấy tới thẳng chỗ tôi, hôm sau đến giờ đi làm mới ra khỏi cửa. Tôi đưa cậu ấy một chùm chìa khoá, để cậu ấy tự do ra vào.
24 “Chó!” Vinh An lại đáp to. “Trong này không có chó. ” Tiểu Vân lắc đầu. “Anh mặc kệ, anh chính là muốn chọn chó. ”“Đâu thế được, anh chơi xấu. ” Tiểu Vân cười.
25 Cảm giác mà Tiểu Vân đem lại cho tôi rất tốt, hơn nữa tôi rất cảm kích cô ấy đã không hỏi tôi lý do chọn khổng tước. Tôi biết cô ấy không phải là quên hỏi, chỉ là không muốn hỏi mà thôi.
26 “Nhìn phản ứng của anh, hình như anh có người quen cũng học Quản trị kinh doanh?” Ánh mắt của Tiểu Vân rất sắc bén. “Ừ. ” Tôi ậm ờ. “Không phải là bạn gái của anh học Quản trị chứ.
27 Vinh An xuất viện, nhưng phải dùng nạng chống một thời gian. Hơn nữa trước khi nhà ở ở công trường được cải tạo lại, cậu ấy ở chỗ tôi. Mỗi buổi sáng tôi phóng xe chở cậu ấy đến công trường làm việc, trở về ngủ một giấc cho hồi sức rồi mới đến trường.
28 “Sao em lại ở đây?” Tôi hỏi. “Hôm nay cùng đồng nghiệp đến Đài Nam công tác, vừa xong việc, em ra ngoài đi loanh quanh một mình. ” Cô ấy nói. Theo những kiến thức thu hoạch được từ những tiết “Tâm lý học tính cách” trước đây, nếu như cô ấy dùng chữ “đến Đài Nam” mà không phải là “về Đài Nam”, điều đó chứng tỏ đối với cô ấy, Đài Nam đã không còn là nhà.
29 Trong đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên đến đây cùng cô ấy, cô ấy nhảy xuống xe, vội vàng chạy về phía biển. Tuy trước đây đến đây tổng cộng năm lần, chưa lần nào ngắm được mặt trời, nhưng cô ấy vẫn cởi giày cởi tất, đi chân trần trên bờ cát, để mặc sóng biển đánh vào mắt cá chân và bắp chân.
30 Mặt trời vừa xuống núi, tôi lập tức đưa Vỹ Đình về cho kịp buổi tiệc lúc bảy giờ. Trên đường đi chúng tôi hoàn toàn không nói chuyện. Trước khi lên xe khoé mắt cô ấy vẫn còn đọng lệ; lúc đến nhà hàng tuy ánh mắt hơi hoe đỏ, nhưng không còn nước mắt nữa.
31 “Em thật khiến người ta khó đoán biết. ” Tôi nói, “Không ngờ em lại chơi dương cầm hay như vậy. ”“Hứng thú thôi mà, từ nhỏ đã thích đàn. ” Cô ấy nói, “Nhưng lâu lắm rồi không chơi.
32 Thời tiết bắt đầu mát mẻ. Chân của Vinh An đã khỏi, lại tràn đầy sức sống, tung ta tung tẩy, khiến người ta nghi ngờ có thật đã từng bị thương. Thường xuyên đi tới Yum, thỉnh thoảng sẽ gặp Martini tiên sinh.
33 Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Kim Cát Mạch đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào, trên cửa vẽ một người đẹp tóc vàng, đôi môi mọng đỏ hết sức thu hút, vẻ mặt và tư thế như đang tung ra một nụ hôn gió.
34 Một cô gái áo vàng tiến về phía này, đặt một ly rượu trong suốt rất to lên bàn. Đường kính chiếc ly ít nhất phải 30cm, rót đầy hai chai rượu chắc cũng không thành vấn đề.
35 Cuối cùng cô ta cũng rời khỏi đùi tôi, nhả viên đá trong miệng lên bàn, thực ra cũng chỉ còn lại một mẩu nhỏ mà thôi. Tôi không đợi cô ta mở miệng, lập tức rút ra một tờ một trăm tệ đặt vào trong chiếc ly lớn.
36 Một năm sắp trôi qua, một năm mới sắp đến. Sau lễ Giáng Sinh, năm cũ khiến người ta chán chường, mọi người đều vội vã muốn tống cổ nó đi. Đêm giao thừa, tôi và Vinh An chạy đến Yum đếm ngược.
37 Một tuần trôi qua, người đến xem phòng đều chưa hạ bút ký hợp đồng. Tôi lại thấy chẳng sao cả, dù sao bác chủ nhà cũng tỏ thái độ tuỳ duyên, không hề cưỡng cầu.
38 Cô gái áo xanh xem phòng xong, hôm sau liền dọn đến. Hôm cô ấy dọn đến tôi với cô ấy chỉ kịp chào nhau một tiếng, rồi mỗi người bận việc riêng. Trong sân có thêm một chiếc xe máy, có lẽ là của cô ấy.
39 “Tôi họ Lý, tên là San Lam. ” Cô ấy đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói. “San trong San hô, Lam trong màu lam. ”“Ừ. ” Tôi ừ một tiếng, nhẩm thầm San Lam, âm tiết thật quen thuộc.
40 “Thì ra anh đã từng gặp bạn cùng nhà mới của anh hiện nay à. ”Tiểu Vân bưng một ly cà phê, đặt trước mặt tôi, nói ra câu này. “Anh cũng gặp rồi. ” Vinh An xen vào.