21 Dịch: Thanh DạSau khi xe đã nổ máy, Vệ Lam mới phản ứng lại, cô ý lên một tiếng, vội vã kéo Đoàn Chi Dực nói: “Tôi muốn xuống xe, hôm nay được nghỉ mà.
22 Dịch: MonKhi Đoàn Chi Dực từ môi của Vệ Lam ngẩng đầu lên, Vệ Lam đột nhiên bừng tỉnh sau một thời gian dài nín thở, thần trí ùa về trong nháy mắt, lại bắt đầu la hét và giãy giụa.
23 Chuyển ngữ: nhoclubuCách ngày, Đoàn Chi Dực không làm khó Vệ Lam nữa, hai người ăn điểm tâm xong liền thả cô về nhà. Bởi vì gặp phải chuyện này, kỳ nghỉ đông này đối với Vệ Lam mà nói nhất định sẽ là một kỳ nghỉ không thoải mái.
24 Dịch: Thanh DạBuổi sáng ngày hôm sau, Vệ Lam vẫn còn nằm ở trên giường ngủ ngon lành, thì điện thoại di động ở đầu giường đổ chuông. Cô mò lấy cái điện thoại, cũng không nhìn xem ai gọi đến, đã bấm nút nghe luôn, mơ màng than thở: “Ai đó?”“Mười phút, ra đây.
25 Dịch: MonTrên đường về nhà, Đoàn Chi Dực luôn im lặng không nói. Vệ Lam len lén nhìn cậu rất nhiều lần, thấy sắc mặt cậu tối sầm nên cũng không dám tự tiện lên tiếng.
26 Chuyển ngữ: nhoclubuSau một hồi nhốn nháo, trên trán Vệ Lam dán một miếng gạc trắng, theo sau Đoàn Chi Dực xuống lầu. Sắc mặt hai người đều rất tệ. Lúc này đúng ngay bữa tối, người làm ở nhà họ Đoàn đã làm xong thức ăn.
27 Dịch: Thanh DạLúc Đoàn Chi Dực rời khỏi Vệ Lam, mở to đôi mắt, nhìn vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của cô, gương mặt đang ửng hồng, bỗng dưng nghiêm lại, đẩy cô ra khỏi lòng mình, quay người không thèm để ý đến cô.
28 Dịch: MonĐoàn Chi Dực không buông cơ thể Vệ Lam ra, cậu đè lên người cô, thở hổn hển. Cảm giác da thịt chạm vào nhau thật rõ ràng. Vệ Lam nín thở, im lặng, sau đó cảm nhận được Đoàn Chi Dực vươn một bàn tay ra bóp cổ cô.
29 Sau khi từ bệnh viện trở về, mẹ cô ngoại trừ an ủi cô, có lẽ là sợ đụng chạm đến tâm hồn bé bỏng của cô con gái, mẹ cô không hỏi nhiều lắm, Vệ Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
30 Dịch: Thanh DạTrong ký ức của Vệ Lam, mùa hè năm cấp ba đó, là một mùa hè dài nhất, buồn chán nhất, lo âu sợ hãi nhất trong cuộc đời. Cô không biết bất cứ chuyện gì, từ sau khi mẹ cô đi công tác trở về, cô chỉ biết bà không có báo cảnh sát khởi tố Đoàn Chi Dực, còn đăng ký cho cô vào học tại một trường đại học cách xa Giang Thành, đồng thời cũng bắt cô phải cắt đứt mọi liên lạc với Đoàn Chi Dực.
31 Dịch: MonBận rộn suốt một thời gian, cuối cùng thì Vệ Lam và Minh Quang cũng có một ngày cuối tuần rảnh rỗi nghỉ ngơi. Cộng thêm gần đây chuyện làm ăn của phòng làm việc không tồi, thu nhập cũng khá nên Minh Quang cứ khăng khăng kéo cô tới trung tâm mua sắm để shopping, nói phải làm cho bạn gái mình trở nên thật xinh đẹp.
32 Chuyển ngữ: nhoclubuVệ Lam luôn nghĩ làm sao mở miệng, không ngờ, đợi khoảng một tuần, Đoàn Chi Dực mới quay lại biệt thự. Mà còn chưa đợi cô có cơ hội gọi anh, người đó đã đi thẳng vào phòng ngủ chính, thật lâu cũng không ra.
33 Dịch: Thanh DạSau khi trải qua cuộc chiến đầy can đảm đáng sợ với Đoàn Chi Dực kia, buổi tối ngày hôm đó Vệ Lam gọi điện thoại, khéo léo nói cho Quách Chân Chân biết mối quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên có chút vấn đề.
34 Dịch: MonTrước mặt bàn dân thiên hạ, nhất là bên cạnh còn có Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên đang ngồi, Vệ Lam cảm thấy Minh Quang làm thế là không giống với thường ngày, khiến cô vừa xấu hổ vừa bối rối nhưng lại có cảm giác xúc động và cảm thấy ngọt ngào.
35 Dịch: Thanh DạTrần Vũ Yên lắc ly rượu, chậm rãi mở miệng: “Lúc đó tôi vừa mới đến Pháp du học, làm công trong một quán ăn Trung Quốc, tôi bị hai người khách quấy nhiễu, chính Đoàn Chi Dực đã giải vây giúp tôi.
36 Dịch: Thanh DạTrong giấc mơ của Vệ Lam, cô quay trở lại năm học cấp ba, chiếc giường lớn màu đen, chàng thiếu niên lạnh lùng u ám, cả người cô trần trụi năm trên giường, bàn tay kia nổi rõ từng khớp xương, lướt trên làn da mịn màng của cô.
37 Dịch: MonLúc này đã là 11 giờ đêm, khu này lại là khu xa hoa cao cấp nên nhà cửa rất thưa thớt. Mùa hè vẫn chưa qua, vậy mà trong thời tiết này, gió nhẹ vừa thổi qua là Vệ Lam đã lạnh đến phát run, đó là cảm giác rét buốt từ tận sâu trong lòng, không cách nào chống đỡ nổi.
38 Dịch: MonSau khi lên xe, Vệ Lam vẫn không ngừng khóc. Từ sau 18 tuổi, cuộc sống của cô cũng được coi như thuận buồm xuôi gió. Mấy năm nay, gần như cô chưa từng khóc.
39 Dịch: Thanh DạSau khi Vệ Lam thay xong quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Cô nhìn gương mặt u rủ của Minh Quang, nghĩ ngợi chút rồi nói: “Minh Quang à, anh ngồi xe cả đêm rồi, bây giờ anh ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức đi, hôm nay công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, một mình em có thể tự lo liệu được.
40 Dịch: MonTrải qua chuyện tối hôm qua, suýt nữa thì Vệ Lam đã quên mất quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Quách Chân Chân. Bây giờ, khi nhận được cuộc điện thoại này thì cô mới nhớ ra.