Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Không Phải Em Không Yêu Chương 50: Chương 47

Chương trước: Chương 49: Chương 46



Edit: Panh Hoang

Beta: Thư

​Cố Linh Nhan, Đơn Cảnh Xuyên và ông cụ Đơn vừa tới cửa phòng bệnh Thiệu Tây Bội, đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện bên trong không sót một chữ nào.

​Đơn Lợi và Cù Âm ở phía sau cũng đều rất sợ hãi, trên trán Đơn Cảnh Xuyên nổi đầy gân xanh, anh đỡ ông cụ Đơn cả người đang run rẩy ngã về phía sau.

​Đám người Đơn Lợi nhìn thấy bộ dạng ông cụ sùi bọt mép sợ đến mức xanh cả mặt không cách nào nhúc nhích, Cố Linh Nhan vốn một tiếng thét chói tai đã ở bên khóe miệng, lúc này bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, vừa bảo bà cụ Đơn đứng gần ở bên ngoài nhất lập tức tìm bác sĩ nâng khung đơn đến, vừa lớn tiếng gọi Đơn Cảnh Xuyên, "Anh và em cùng đặt thân thể của bác ấy bằng xuống, tay anh đệm dưới đầu nâng mặt bác ấy, nhanh lên!"

​Đơn Cảnh Xuyên phản ứng rất nhanh, lập tức làm theo, Cố Linh Nhan đặt ông cụ ở trên mặt đất, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, một tay nhanh chóng từ từ lấy răng giả từ trong miệng ông cụ Đơn ra, để đầu ông cụ đầu hơi nghiêng qua một bên, Đơn Cảnh Xuyên không nhanh không chậm, tay kia cũng phối hợp cởi mấy cái nút áo trên đồng phục bệnh nhân của ông cụ ra.

​Bác sĩ nâng khung đơn cuối cùng cũng chạy tới, những người khác lúc này mới hồi phục lại tinh thần giúp đỡ bác sĩ nhanh chóng đẩy về phía phòng cấp cứu.

​Sau khi đưa người vào bên trong, chân Cù Âm mềm nhũn ngồi xuống ghế, Đơn Lợi lau mồ hôi trên trán, ánh mắt thâm sâu đánh giá Cố Linh Nhan thêm mấy lần.

​Bà cụ Đơn vịn cây gậy đi lên phía trước nhận răng giả trong tay Cố Linh Nhan, mắt chứa cảm kích sờ lên tóc của cô.

​"Bà nội, cháu đi gọi chú hai" trong đầu Đơn Cảnh Xuyên phút chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, anh trầm mặt nói với Cố Linh Nhan, "Em ở đây đợi anh, anh lập tức quay lại."

​...

​Trong phòng bệnh bao trùm một loại hơi thở tận thế.

​Trong đầu Phó Lăng gần như trống rỗng, ông ta không thể tin nhìn Thiệu Tây Bội sắc mặt trắng bệch ở trên giường bệnh và Phó Chính chẳng mảy may nhúc nhích ở bên cạnh cô, nắm chặt tay một lúc lâu dáng đi hơi lung lay đi tới trước mặt Lục Mộc.

​"Điều đó không có khả năng." Môi ông ta trắng bệch, ánh mắt run rẩy, "Lục Mộc, tuyệt đối không có khả năng này."

​"Cha ... Cha ... Cha mau gọi người tới cứu mẹ!"

​Lâm Văn đã không còn bất cứ ý thức gì, cả người Phó Thiên run rẩy ôm bà ngồi xổm trên mặt đất, thiếu niên xưa nay vững vàng lạnh nhạt cũng đã khủng hoảng tới cực điểm, giọng run run liên tục gọi tên Phó Lăng.

​"Lục Mộc ..." Phó Lăng nhìn khuôn mặt già nua tiều tụy như lá khô của Lục Mộc trong giây lát, "Tôi tuyệt đối không tin."

​Nhiều năm như vậy cho dù ông đã tính vô số lần tất cả các loại tình huống có thể đến với bà, ông ta cũng tuyệt đối chưa từng nghi ngờ bà có con gái ruột của ông ta.

​Bà là tình cảm chân thành cuộc đời này của ông ta, ông ta tuyệt đối không tin bà tàn nhẫn đến mức dùng con gái của mình làm tiền đặt cược, đi van xin quá khứ vỡ vụn chia lìa không cách nào trở lại được của hai người.

​Lục Mộc nghe thấy giọng nói bà đặt ổn thỏa ở trong tim nhiều năm như vậy một lần nữa vang lên ở bên tại, nước mắt chậm rãi tràn mi mà ra.

​Lúc này Phó Chính máy móc bấm chuông ở trong phòng bệnh, chán nản dựa vào bàn trà ở phía sau.

​Ly thủy tinh trên bàn trà bị đụng vòng mấy vòng lăn xuống dưới, đập ở trên mặt đất rơi đầy mảnh thủy tinh vụn.

"Phó Chính, em đang giúp anh."

​Nghe tiếng vỡ vụn chói tai này, bác sĩ y tá ở cửa nhanh chóng chạy vào phòng, trên mặt Lương Kha hàm chứa tuyệt vọng cười nhạt nhìn Phó Chính, từng bước một xuyên qua đám người bên trong đi ra ngoài.

​Lúc này Phó Lăng xoay người trước tiên hợp lực với Phó Thiên ôm lấy Lâm Văn đang ngất ở trên mặt đất, lại một phát bắt được cổ tay của Lục Mộc, theo bác sĩ và y tá cùng nhau sải bước đi ra ngoài.

​Đơn Quần đuổi theo ở sau lưng bà mấy bước, cuối cùng lảo đảo dựa ở bên khung cửa, nhìn bóng lưng của bà khàn giọng kiệt lực gọi tên bà, "Tiểu Mộc ..."

​Lục Mộc nghe sau lưng từng tiếng gọi buồn bã này, đi theo Phó Lăng vào thang máy, cuối cùng nước mắt rơi như mưa.

​...

​Thiệu Tây Bội vẫn luôn mờ mịt nhìn tình cảnh trong phòng bệnh, Phó Chính giống như kiệt sức tựa ở bên bàn trà nhìn cô sít sao, chẳng mảy may nhúc nhích.

​Đơn Cảnh Xuyên chạy một đường từ trên lầu tới, lúc này đi vào phòng bệnh bước chân dừng lại một chút, vội vàng cau mày dìu Đơn Quần ngồi lên trên ghế sofa, nhìn đã gần như sụp đổ Đơn Quần trầm giọng nói, "Chú hai, hiện tại ông nội đang cấp cứu ở phòng bệnh trên lầu, trước chú nghỉ ngơi một chút rồi đi qua, ba mẹ và bà nội đều ở đấy."

​Nét mặt Đơn Quần thẫn thờ nghe xong lời

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nữ Siêu Quậy Băng Giá

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 47



Lãnh Thê

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Bộ Tứ

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 18