Không Phải Em Không Yêu Chương 49: Chương 46
Chương trước: Chương 48: Chương 45
Cái tát vang dội vang vọng trong phòng.
Đặng Di ôm mặt gần như không dám tin mà nhìn bàn tay đang lơ lên cao trước mặt của Đơn Quần, môi bà không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ hồng nghẹn ngào nói: "Đơn Quần... Ông có còn là người hay không? Tôi theo ông nhiều năm như vậy cũng không có một câu oán hận... Năm nay Tiểu Ngang mới mười tuổi, hiện giờ có phải ông chuẩn bị vứt bỏ hai mẹ con tôi giống như người đàn bà ti tiện kia không? A!"
"...Bà đi về trước đi." Đơn Quần nhẫn nhịn, sắc mặt thay đổi vài lần, giọng điệu trầm xuống mở cửa đưa lưng về phía bà ta.
"... Được, Đơn Quần, ông được lắm!" Đặng Di lau qua loa gương mặt đã khóc lem nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Sắc mặt Thiệu Tây Bội nặng nề nhìn tấm lưng đã hơi gù của Đơn Quần, một lúc lâu mới nhắm chặt mắt dời ánh mắt đi.
Lúc này ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa lễ độ, Đơn Quần đi ra mở cửa, ngoài cửa là mấy hộ sĩ đang đứng, y tá trưởng dẫn đầu nhận được tin nhắn của Dung Tiễn ở trong phòng tiếp khách nên tới đây, cô gật đầu với bệnh nhân trong phòng, thản nhiên nói, "Phụ nữ có thai bị kinh động vốn thân thể yếu, không chịu nổi tranh cãi ầm ĩ, người nhà có thể đến phòng tiếp khách hoặc chờ bên ngoài, chúng tôi kiểm tra cho cô ấy xong sẽ để cô ấy tiếp tục nghỉ ngơi, mong mọi người yên tâm."
Lục Mộc đưa tay dém chăn cho Thiệu Tây Bội, gật đầu với y tá trưởng rồi đi ra ngoài, Đơn Quần nắm chặt tay đi theo sát phía sau.
Thiệu Tây Bội nằm trên giường vẻ mặt ngẩn ngơ phối hợp với hộ sĩ, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, Phó Chính đứng một bên giường nhìn sườn mặt trắng xanh của cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Lúc này y tá trưởng sửa sang lại quần áo, chèn thêm gối đầu giúp Thiệu Tây Bội, đứng dậy gằn từng tiếng nói với Phó Chính, "Tôi nhắc lại với anh một câu, hiện giờ tình trạng của cô ấy không thể coi là tốt, nếu lúc này muốn làm phẫu thuật, cũng chính là đặt tính mạng cô ấy trên bàn phẫu thuật."
Giọng nói của cô không tính là nhỏ, anh nhìn người nằm trên giường rõ ràng cũng nghe được ít nhiều, vì người phía dưới có chút run rẩy.
Y tá trưởng dẫn hộ sĩ đi rồi, Dung Tiễn vẫn ngẩn ngơ ở phòng tiếp khách đi đến với Cù Giản, Dung Tiễn lạnh mặt một tay lôi Phó Chính ra, ngồi xuống bên giường Thiệu Tây Bội cầm tay cô.
"Bội Bội... Cậu có còn khó chịu không?" Dung Tiễn nắm tay cô thật chặt, giọng nói có chút run rẩy, "Bác sĩ chăm sóc cậu đều là những người tốt nhất, cậu và đứa bé nhất định sẽ không có việc gì, cứ tin tớ."
Thiệu Tây Bội nghe xong lời của cô, hốc mắt cũng dần đỏ lên, khẽ gật đầu rất nhẹ.
"Tôi cảnh cáo anh." Lúc này Dung Tiễn mới bình ổn lại cảm xúc, đứng dậy đối mặt với Phó Chính, trong giọng nói không chút độ ấm, "Chỉ cần có tôi ở đây, mẹ nó anh đừng hòng động tay động chân đến Tây Bội và đứa bé, súc vật."
"Lục Lục." Lúc này Cù Giản ngắt lời của cô, "Chúng ta đi về trước, chờ ngày mai quay lại thăm Tây Bội." Anh nhìn Phó Chính mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, đi nhanh tiến đến kéo cô, bàn tay tăng thêm chút lực.
Dung Tiễn bị anh kéo về sau một bước, môi khẽ động còn muốn nói điều gì, cuối cùng vung tay một cái rồi đi ra ngoài.
***
Đơn Cảnh Xuyên dẫn Cố Linh Nhan đi một mạch từ sân bay đến bệnh viện, trong phòng bệnh, Đơn lão gia đang run rẩy giận dữ, Đơn Lợi và Cù Âm cúi đầu trước mặt ông, bị giáo huấn đến nỗi không dám thở mạnh.
"Một đám các người đều coi như tôi đã chết rồi có phải không!" Đơn lão gia vung tay ném mạnh cái bát trên tủ đầu giường xuống ngay bên chân Đơn Lợi, mặt sung huyết đỏ bừng, "Tôi lại là người cuối cùng biết đến chuyện có chắt, sao bây giờ các người không khiêng một cỗ quan tài đến đặt tôi vào trong luôn đi?!"
"Ba..." Lúc này Đơn Lợi nhìn Đặng Di đang ngồi một bên ôm mặt khóc lóc và Tiểu Ngang ngây thơ không hiểu gì bên cạnh bà ta, chậm rãi nói, "Chúng con cũng mới

Xem tiếp: Chương 50: Chương 47