Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Không Phải Em Không Yêu Chương 40: Chương 37

Chương trước: Chương 39: Chương 36



Editor: Rùa Lười

________________________

Bây giờ ở nhà họ Cố, trừ Cao Kỳ Kỳ ra, chỉ có mấy bà thím hàng xóm đang xoa mạt chược hoặc đang lớn tiếng tán gẫu.

Mà ánh mắt của mọi người cũng không hẹn mà cùng, trực tiếp đặt lên người con trai duy nhất trong nhà.

Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên trầm ổn, mặc cho họ quan sát, chỉ không cao ngạo mà cũng chẳng siểm nịnh nhìn Cao Kỳ Kỳ.

"Chị Cao, đây là bạn trai của Nhan Nhan nhà chị sao?" Một bà dì không nhịn được, thả quân mạt chược trong tay xuống, híp mắt hỏi.

"Quỷ mới biết." Cao Kỳ Kỳ thổi ra một hơi khói thuốc, nhíu mày nhìn Đơn Cảnh Xuyên nói: "Đúng lúc quá, bồn cầu nhà tôi bị hư rồi, cậu đi thông một cái đi."

Chân Cố Linh Nhan mềm ra, vừa định nhảy ra khỏi ghế salon thì đã đau đến nỗi ngã sấp. Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên không đổi, gật đầu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

"Cao Kỳ Kỳ mẹ thật quá đáng!" Quả thật là Cố Linh Nhan muốn ném cái gạt tàn trên bàn sang bên đó, nhưng lại nhớ lại lời của Đơn Cảnh Xuyên, cô kiềm chế lại, nắm chặt tay: "Sao mẹ lại có thành kiến với bạn trai con như vậy?!"

Mấy bà dì ở đây đều quen với mẹ con nhà này, tất cả đều bày ra vẻ mặt ta đây không liên quan, Cao Kỳ Kỳ cười lạnh một tiếng: "Bạn trai? Lông cánh còn chưa mọc đủ mà đã đòi nói chuyện yêu đương?"

Cố Linh Nhan giận đến phát run, "Mẹ thì hiểu! Hài cốt ba tôi còn chưa lạnh bà đã làm loạn rồi! Nói về độ mặt dày tôi có thể so sánh với bà sao?!"

"Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." Một bà thím vỗ tay một cái, bấnh thình lình nói, "Chàng trai này tôi cứ có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu ấy!"

"Bà Phùng, bà cũng đừng khát khao quá..." Một bà thím khác khinh thường "Hừ" một tiếng, "Nhưng chị Cao này, cậu con rể này của chị trông cũng không tồi, bối cảnh gia đình thì thế nào?"

"Tôi nhớ ra rồi!" Bà thím vừa nãy vung tay một cái, quả quýt đang nằm trên bàn cũng rơi xuống, "Cậu ta từng lên báo! Chồng tôi còn đặc biệt chỉ cho tôi xem, đó không phải là Cục phó Cục cảnh sát ở sự kiện cướp lại máy bay hai tháng trước sao!"

Lần này, cả phòng khách ồn ào cả lên, Cố Linh Nhan vừa đắc ý nhưng cũng có chút cảnh giác. Lúc này, Cao Kỳ Kỳ lại liếc mắt về phía nhà vệ sinh một cái, tay đẩy mấy quân bài mạt chượt ở trên bàn một cái, "Tôi mệt rồi, mọi người về nhà tắm rửa đi ngủ đi!"

Mấy bà thím vốn là muốn ở lại xem kịch vui, nhưng lại ngại danh tiếng Cao Kỳ Kỳ là người đanh đá nhất phố, đành phải quẹt miếng đi ra ngoài cửa. Cố Linh Nhan che mũi mở cửa sổ ra cho thông gió, quay người lại đã thấy Cao Kỳ Kỳ đứng ở trước cửa nhà vệ sinh rồi.

"Bác gái, sửa xong rồi." Đơn Cảnh Xuyên rửa tay rồi lau mồ hôi trên trán. Cao Kỳ Kỳ liếc nhìn bồn cầu một cái, rồi lại quan sát anh một lúc, "Ống thông gió trong phòng bếp cậu có sửa được không?"

... ...

"Cao Kỳ Kỳ, anh ấy không phải là thợ máy, anh ấy là bạn trai con, sau này sẽ là chồng con, cầu xin mẹ, mẹ lượng thứ cho người con rể này một chút được không!" Đơn Cảnh Xuyên gần như là sửa hết một lần mấy thứ đồ bị hỏng trong nhà họ Cố, Cố Linh Nhan nhìn dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông nhà mình, không nhịn được nữa mà hét lên.

Cao Kỳ Kỳ ngồi trên ghế sô pha hưởng thụ gió điều hòa thổi xem ti vi, nghe vậy chỉ nhếch mắt lên, chậm rãi nói: "Cậu là cảnh sát?"

Đơn Cảnh Xuyên bình thản gật đầu.

"Lương một tháng có mấy con số? Nhà cậu có bao nhiêu người? Có mấy căn phòng? Năm sau nó mới 20 tuổi, cậu biết chuyện này không?"

"Tôi thấy cậu vẫn còn giống người bình thường chán, lão nương không rảnh cho cậu giả bộ ngớ ngẩn làm trò cười đâu, không trả lời được thì cút!"

Cao Kỳ Kỳ hỏi mấy câu liên tiếp mà hơi thở vẫn vững vàng, không thở dốc, Cố Linh Nhan nghe mà hắc tuyến đầy mặt, vừa định cãi lại thì bị bà ấy chặn miệng: "Con câm miệng cho mẹ, mẹ không hỏi con."

"Bác gái, lương của cháu cao hơn mấy cảnh sát bình thường một chút, mức lương cũng bình thường, bốn con số. Nhà cháu chỉ có cháu là con trai duy nhất. Ba mẹ cháu ở trong một căn nhà. Nơi mà lần trước bác đến là căn hộ thứ hai của cháu, ngoài ra còn một ngôi nhà nữa ở ngoại ô. Cháu biết năm sau Nhan Nhan sẽ 20 tuổi. Cháu đã nói rồi, đợi bác đồng ý gặp mặt ba mẹ cháu thì chúng ta sẽ xác định chuyện này sau, cháu sẽ cưới cô ấy về nhà."

Đơn Cảnh Xuyên trình bày từng câu từng chữ một, hoàn toàn không có dáng vẻ tức giận.

"Mức bốn con số?" Cao Kỳ Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Nhưng cũng thế này, cậu sắp ba mười rồi, nó lại chẳng có tài cán gì, cậu chăm sóc được bản thân mình và nó không?"

Anh trầm mặc một lúc, hơi nghiêng mặt, thấp giọng nói: "Cháu sẽ cố gắng làm việc."

"Để số điện thoại của cậu lại, sau này tôi gọi lúc nào thì cậu đến lúc đấy, còn bây giờ thì cậu có thể đi rồi." Cao Kỳ Kỳ tắt ti vi, đứng dậy bước về phía phòng ngủ, "Cố Linh Nhan, từ ngày mai cho đến lúc khai giảng, năm giờ chiều là mẹ phải thấy mặt con rồi, con liệu mà làm!"

Cố Linh Nhan giận đến run người, muốn mắng muốn cãi mà cũng cãi không được. Đơn Cảnh Xuyên nghe lời, kéo cô ra cửa, hạ thấp giọng nói: "Anh nghe lời mẹ em, em cũng nghĩ một chút, sau này đừng cãi nhau với bà ấy nữa, được chứ?"

Quần áo anh ướt đẫm, trông lại có vẻ mệt mỏi, nhưng gương mặt anh vẫn là vẻ lạnh lùng trầm ổn. Cố Linh Nhan cay cay mũi, không nhịn được mà tiến đến ôm lấy anh gật đầu thật mạnh.

Đường còn dài cứ đi từ từ thôi.

Sau khi ngồi lên xe, Đơn Cảnh Xuyên mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, thở dài một tiếng.

***

Sau khi Dung Tiễn biết Thiệu Tây Bội lại quay lại căn phòng cũ một lần nữa thì rất tức giận, trực tiếp sút văng cửa nhà nhà cô.

"Thiệu Tây Bội!" Dung Tiễn điên lên, "Con mẹ nó dây thần kinh nào của cậu bị đứt à?! Ai khóc lóc nói với tớ là phải bỏ anh ta, phải

Loading...

Xem tiếp: Chương 41: Chương 38

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Phù thủy tình yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 60


Thái Tử Vô Sỉ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 159


Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50