1 Chương 01 - Làng tôiTôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Mãi đến năm lên tám, tôi vẫn tưởng tôi có một người mẹ như những đứa trẻ khác, vì lúc nào tôi khóc thì lại có một bà đến dịu dàng ôm tôi vào lòng, dỗ dành cho tôi nín.
2 Chương 02 - Người cha nuôiTôi lại gần định ôm hôn ông, nhưng ông lấy đầu gậy ngăn tôi lại và hỏi:- Đứa này là đứa nào?- Cu Rêmi đấy. - Bà có bảo tôi là.
3 Chương 03 - Gánh xiếc rong của ông VitaliĐêm trước tôi đã mê man trong một cơn ác mộng đầy sợ hãi lo âu, nên sáng dậy, cử chỉ thứ nhất của tôi là sờ lại giường, nhìn những vật xung quanh nhà để yên trí là trong đêm, người ta không bế tôi đi nơi khác.
4 Chương 04 - Nhà mẹ tôiKhi chúng tôi vừa bước chân về đến nhà, thì mẹ tôi hỏi ngay. - Thế nào? Ông xã trưởng bảo sao?- Tôi không đến trụ sở xã. - Sao không đến?- Không đến, vì tôi gặp mấy ông bạn ở quán cà phê Đức Bà giữ lại ngồi chơi.
5 Chương 05 - Lên đườngNgười kia không phải là một con yêu tinh cần dự trữ thịt tươi để ăn, mà phải mua trẻ con đến bốn mươi phơ răng!Ông Vitali không ăn thịt tôi, và cũng là sự hiếm có trong bọn người chuyên mua con nít - ông không phải là người ác.
6 Chương 06 - Bước đầu nhập nghềHôm sau, chúng tôi lên đường sớm. Mưa tạnh. Trời xanh. Nhờ gió thổi ban đêm nên bùn đã ráo. Trong các bụi rậm bên đường, chim chóc ca hát vui tai.
7 Chương 07 - Học vỡ lòngNhững nghệ sĩ đại tài của ông Vitali - tôi muốn nói những con chó và khỉ - nhưng những tài hoa đó không được thay đổi và biến hóa.
8 Chương 08 - Núi quạnh đồng hoangChúng tôi chu du một phần miền Nam nước Pháp qua các tỉnh Ôvecnhơ, Vơlê, Lănggơđôc. Hành trình của chúng tôi rất đơn giản: chúng tôi cứ tiến thẳng phía trước mặt, không cần suy tính.
9 Chương 09 - Người khổng lồ với đôi hài bảy dặmĐi hết vùng đá vôi hoang dã, chúng tôi tới một thung lũng mát mẻ, xanh tươi, đó là thung lũng sông Đoocđônnhơ.
10 Chương 10 - Trước cửa côngThành phố Pô đã để lại cho tôi một kỷ niệm rất êm đềm. Mùa đông, trời ít gió. Ngày nào chúng tôi cũng diễn trò trong các phố, trong các công trường, trên các đại lộ và thu thập được khá nhiều.
11 Chương 11 - Nương náu dưới thuyềnKhi tôi trở về nhà trọ, người thẫn thờ, mắt đỏ. Tôi qua cửa sân, thì ông chủ quán gọi giật lại và hỏi:- Tin tức thầy mày ra sao?- Thầy tôi ngồi tù.
12 Chương 12 - Má BarberinTám giờ sáng cửa mở ra chúng tôi nhìn thấy ngài quan tòa đi vào cùng với ông bạn thú y của chúng tôi muốn đích thân đến giải phóng cho chúng tôi.
13 Chương 13 - Tìm kiếmTôi bắt đầu ngày hôm sau bằng việc viết thư á Barberin kể về những gì mình biết, việc này không phải nhỏ. Chẳng nhẽ khô khan bảo má là chồng má đã chết?Cuối cùng tốt xấu gì chăng nữa thì tôi cũng viết xong bức thư nhắc đi nhắc lại niềm yêu thương không gì thay đổi của tôi đối với má.
14 Chương 15 - Những đêm giáng sinhChúng tôi chỉ còn nói tới Arthur và bà Mil-ligan. Họ đang ở đâu? Chúng tôi biết tìm họ ở đâu?Chuyến viếng thăm của ông James Milligan làm chúng tôi nảy ra một ý nghĩ và đưa ra một kế hoạch mà kết quả xem ra là chắc chắn: vì James Milligan đã đến nhà cha mẹ tôi một lần thế nào ông ta chẳng đến nữa? Chắc ông ta có làm ăn gì đó với cha tôi.
15 Chương 17 - Trong gia đìnhNhiều năm trôi qua. Giờ đây tôi ở trong lâu đài nhỏ của cha ông tôi ở Công viên Milligan, nước Anh. Đứa trẻ không gia đình không những có một người mẹ, một người em trai nó yêu và yêu nó, còn có tổ tiên đã để lại cho nó một tên tuổi đáng kính và một gia sản không nhỏ.