21 Cơn sốt qua đi, Thảo từ từ mở mắt, nó cảm nhận cái đầu của nó như bị 1 tảng đá đè nặng, toàn thân đau ê ẩm và bàn tay nó đang bị ai đó nắm chặtĐưa mắt nhìn ra xung quanh, nó nhận ra trần nhà quen thuộc và cái đầu với mái tóc rối bù của MinhThảo nhìn Minh ngũ mà vẫn nắm chặt lấy tay nó, 1 cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng nóVẫn còn váng vất cơn đau đầu, nó muốn ngồi dậy nhưng toàn thân ko còn chút sức lực, nó cố rút bàn tay lại nhưng lại khiến chi Minh tỉnh giấc-em rĩnh rồi à, đã đở hơn chút nào chưaMinh nhìn nó đầy lo lắng và trìu mến, nó cố gắng mĩm cười đáp lại, ông chú của nó chỉ sau 1 đêm mà râu ria đã mọc tua tủa thế kia, thật giống như lần đầu tiên nó gặp-nằm yên đó đợi anh1 lúc sau Minh nhanh chóng quay lại với 1 tô cháo nghi ngút khói,anh đở con nhỏ ngồi dậy rồi dùng chất giọng ngọt ngào đầy dụ dỗ bắt nó ăn-ăn chút cháo nóng, em sẽ mau khỏe lại thôi-em ko muốn ănThảo nhìn tô cháo mà miệng nó đắng nghét, nó lắc đầu nguầy nguậy … Nhưng phản kháng của trở nên vô ích, vì Minh đâu dễ buông tha đến vậy.
22 Suốt cả chặng đường về Minh ko hề nói 1 lời, khuôn mặt đầy vẽ lạnh lùng chết chóc, nhìn anh giống như 1 quả boom nổ chậm có thế nổ tung bất cứ lúc nào nếu có ai đụng vàoDù thắc mắc về thái độ của Minh nhưng Thảo ko dám mở miệng hỏi, mặc dù nó rất tò mò về cô gái đó nhưng lá gan của nó chưa đủ lớn để chọc giận MinhLại còn chuyện lúc nãy nữa chứ, thật ra đối với nó anh có tình cảm như thế nào, tại sao cứ bắt nó phải nhận là mình đang ghen, lại còn … chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến nó đỏ hết cả mặtĐang trên đường trở về nhà thì bất chợt Minh ngoặt tay lái khiến nó hơi hoảng-chú định đi đâu vậy, sao ko về nhà-đã lâu em ko về nhà nhỉ, về thăm mẹ 1 lát chắc ko vấn đề gì chứMở to đôi mắt nhìn Minh, nó thật sự ko tin vào tai mình nữa, sống mũi tự nhiên thấy cay cayGiọng nó run lên vì xúc động-có thật … là về nhà ko-ừhMinh dịu dàng đáp lạiChiếc BMW đen trùi trũi dựng choán hết 1 mé đườngMột cô bé khuôn mặt còn đọng lại giọt nước mắt nhưng miệng lại nở nụ cười hạnh phúc đang chay nhanh về phía ngôi nhà cũ kĩMột người đàn ông đứng khoanh tay lặng lẽ nhìn theo cô bé bằng đôi mắt dịu dàng-Mẹ ơi, mẹ !!!Tiếng con nhỏ vang vọng khắp ngôi nhà, nó chạy từ phòng khách đến phòng ăn nhưng ko thấy bóng dáng bà Liên ở đâu hếtKỳ lạ, mẹ nó ko bao giờ đi khỏi nhà mà lại để cửa như thế này, có lẽ nào …Thảo chạy ra vườn sau, hi vọng mẹ nó đang ở đó nhưng cũng ko tìm đc bà.
23 Hôm qua ko gặp được mẹ khiến nó buồn hiu hắt. chủ nhật mà nó chỉ ngồi im trong nhà thẩn thờ nhìn ra ngoài, cho đến khi chiếc xe quen thuộc của Minh dừng ở cổng-Thảo ! em xem ai đến nèMinh bước đến và đi bên cạnh anh ko ai khác chính là bà LiênVừa nhìn thấy bà nước mắt bỗng dưng trào ra, nó lao tới ôm lấy bà.
24 hức dậy trên ghế sofa Minh thấy cái cổ của mình như sắp gãy làm 2Nghĩ cũng thật buồn cười có ai như anh không chứ có giường ấm nệm êm mà ko đc xài lại phải nằm trên ghế suốt mấy tháng trời, chung quy cũng tại cái đứa con gái đang ngũ khò không biết trời trăng mấy gió kia.
25 -tổng giám đốc, có người muốn gặp anhLinh nhẹ nhàng bước đến, miệng nở 1 nụ cười ko thể ngọt hơn nhưng đáp lại cô nàng chỉ có âm thanh khô khốc-có hẹn trước ko-dạ, cô ta nói là người quen của anh-ko có hẹn thì ko tiếp, cô làm thư kí bao lâu rồi hả đến nguyên tắc này cũng ko hiểu saoMinh bất ngờ quát lên khiến Linh giật bắn cả mình, mặt tái mét.
26 Tâm tình sáng nay của Thảo ko được tốt, con nhỏ đến trường với cái mặt đằng đằng sát khí. Vì sao ư? Chung quy tất cả đều cho ông chồng kiêm gia sư của nó gây nênSáng nay khi vừa mở măt, khuôn mặt đầu tiên nó nhìn thấy là của Minh, hơi giật mình 1 chút vì khuôn mặt tuấn mĩ đang say ngũ khiến người khác phải chãy nước miếng của anh, nó đang thầm mắng bản thân háo sắc thì bang hoàng nhận ra bản thân đang bị anh ôm cứng ngắc, cả 2 đứa đang nằm trên giường, đắp chung 1 cái chănCon nhỏ thét lên 1 tiếng kinh hoàng rồi sau đó ra sức mắng chữi, nhưng đáp lại nó là thái độ thờ ơ khiếu khích của Minh“ ôm nhóc ngũ giống như ôm bao cát vậy, ko thoải mái chút nào.
27 Thảo cứ nghĩ anh đi 1, 2 ngày rồi sẽ về thế nhưng đến ngày thứ 3 anh gọi điện báo rằng chưa về được có lẽ sẽ đi lâuMột cảm giác thất vọng cùng buồn tủi vây quanh, anh giận nó nên ko muốn về nhà, ko muốn gặp nóĐây là gì chứ, tại sao tâm nó lại thấy đau, nước mắt cứ chực trào raNgồi thần người trong phòng, nó nhìn về phía salong thầm nhủ nếu bây giờ anh về nó sẽ ko bắt anh nằm ngũ ở đó nữa, sẽ nhường giường cho anh, sẽ ko chọc anh giận nữaNước mắt lặng lẽ rơi … !!!Nó chờ mong bước chân quen thuộc của Minh, nó nhớ anh, nhớ ánh mắt sáng như sao của anh, nhớ nụ cười, nhớ giọng nó quen thuộc, nhớ hơi ấm của anh … không biết từ lúc nào Minh đã đi vào trái tim nó, trái tim lần đầu tiên biết thế nào là nhớ là mong chờNắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Thảo hít 1 hơi lấy can đảm, mặc kệ anh giận nó hay ko, có muốn nói chuyện với nó hay ko, nó nhất định phải được nghe giọng của anh, nếu ko cứ như thế này nó sẽ chết vì nhung nhớ mất, Thảo bấm dãy số đã trở nên quen thuộcĐầu dâu bên kia bắt máy, là 1 giọng nữ, nó nhận ra đó là thư kí của Minh-Thảo à, em gọi anh Minh có gì ko, anh ấy đang tắm ko thể nghe điện thoạiCái giọng đắc ý của Linh khiến Thảo choáng váng cả đầu óc, ko kịp suy nghĩ nó vội vàng tắt máy, tim nó đập thình thịch trong lồng ngực, 1 cảm giác vô cùng khó chịu làm nó váng vấtCô ta tại sao lại nghe điện thoại của Minh, 2 người đang ở chung sao, anh đang tắm vậy cô ta đang làm gì chứBỗng nhiên nó cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, tim như đang bị ai bóp chặt, nó hối hận rồi, hối hận vì đã gọi điện thoại cho anh, anh thật sự ko cần nó nữa đi công tác chỉ là cái cớ nhưng việc gì anh phải lừa dối nó chứ, anh coi nó là 1 đứa con nít sao.
28 Cô thật to gan đấy Thu Hương, dám tự ý gặp thằng Minh, đừng tưởng tôi ko biết cô đang nghĩ gì, cô vẫn ôm cái mộng trở về bên thằng đấy chứ gìTô Đại ngồi trên ghế chiếu ánh mắt lạnh như băng vào Thu Hương đang từng cơn run rẫy quỳ dưới đất-Em ko cóThu hương nước mắt giàn dụa thấm đẫm khuôn mặt yêu kiều, cô nhìn Tô đại bằng ánh mắt van xin đầy ắp sợ hãi-Hừ, còn dám nói ko có.
29 chồng ơi !Thảo nắm lấy ống tay áo của Minh, làm bộ dạng đáng thương nói. Thấy Minh vẫn tập trung làm việc ko có chút phản ứng, con nhỏ lại tiếp tục lay mạnh hơn.
30 Học bài xong, Thảo đi làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường ngũ, một lúc sau Minh cũng leo lên giường, anh cười cười nhìn nó-hôm nay ko đặt phân tuyến nữa à, cái gối ôm của em đâu rồi bé con.
31 Chồng ơi, bình tĩnh anh đừng tức giận quá sẽ có hại cho timThảo ngồi trên xe mà tim đánh trống trận, Minh đang lái xe với tốc độ 80 km/h, mặt anh đằng đằng sát khí.
32 Minh ko đưa nó về nhà mà chạy xe thẳng ra ngoại ô. Anh dừng xe lại trước một cánh đồng rộng mênh mông tràn ngập cỏ lau. Gió lùa trên những ngòn cỏ lau trùng điệp tạo thành vô vàn những con sóng.
33 -Vợ à. . thi xong rồi em có muốn đi đâu đó koMinh kéo Thảo ngồi trên đùi mình, anh nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn đấy vè ngạc nhiên của cô bé-đi đâu chứ, mặc dù thi tốt nghiệp xong nhưng em còn phải thi đại học nữa-đừng thi nữa, anh đủ sức nuôi em màThảo tức giân trừng mắt nhìn anh, thật sự nó muốn cắn vào khuôn mặt đáng ghét kia.
34 Bệnh viện Việt Pháp*-anh à, nhìn em có ổn ko … liệu cha em có …Minh bật cười, nhìn vẽ mặt bối rối cứ như cô dâu mới về nhà chồng của Thảo, anh kìm lòng ko đc đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô bé-nhìn em rất dễ thương, em cứ yên tâm vào gặp cha em đy, anh đợi ở ngoài này-uhm, vậy anh đợi em 1 chútThảo hít vào thật sâu, nó nhìn cánh cửa thật lâu rồi mới bước vàoTrên chiếc giường, một người đàn ông vẽ mặt tiều tụy với đôi mắt nhắm chặt đang nằm đó.
35 Cuộc sống vốn luôn đầy những bất ngờ, kể từ ngày hôm đó Thảo tự nhiên có thêm 1 người anh. Nó thầm nghĩ có lẽ ông trời đang ưu ái mà ban tặng thật nhiều hạnh phúc cho nó.
36 Minh như chết lặng ở trên ghế, sự việc vừa rồi diễn ra quá sức bất ngờ khiến anh ko kịp phản ứng. Tại sao Thảo lại ở đây, đáng lý giờ này cô bé phải ở bệnh viện với cha chứ.
37 Thảo vội vàng thay đồ rồi bắt taxi đến công ty của Minh. Nó muốn nghe anh giải thích, tại sao anh làm như vậy, anh chuyện gì khó nói sao. Nó muốn nghe anh nói rằng anh và cô gái kia ko có gì hết, tất cả đã là quá khứ và người anh yêu là nóThảo ôm ấp niềm hi vọng và tình yêu của nó đến gặp anh.
38 - cậu buông tôi ra, tôi phải đến chổ cô ấy Minh bất chấp sự ngăn cản của An lao về phái cửa, trông anh lúc này như 1 con mãnh thú điên cuồng sẵn sàng tấn công bất cứ ai ngăn cản anh lúc này.
39 Minh trở về nhà lúc trời tối, anh quyết đinh hôm nay sẽ nói toàn bộ sự thật cho Thảo biết, anh ko muốn nhìn thấy cô bé chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa, bấy nhiêu là quá đủ cho cả anh và Thảo.
40 4 năm sau …Công viên Hyde Park Một cô gái châu Á có khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mái tóc đen dài như thác nước lay động trong gió, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, trong tay ôm những bó hoa đủ màu sắc đang đứng bên cạnh đài phun nước.