81 Đại Sảnh luôn là một nơi yên bình, theo đúng cái nghĩa mà mỗi người đều mong muốn. Ở nơi đây không tồn tại khái niệm về “Cái chết”, dù có không may bị thương thì cũng rất nhanh lành.
82 Khi khốn trận được chủ động giải trừ, những dải Phạn văn liền từ từ rút đi. Chúng biến mất dần, bắt đầu từ đỉnh đầu con Akuma trở xuống. Có cảm giác như, chúng đua nhau mà leo xuống khỏi người con ác ma rồi chui vào một điểm nào đó bên dưới bệ bánh răng vậy.
83 - Chạy chương trình tái khởi động. . . - Tài nguyên dự phòng đã sẵn sàng. . . Bắt đầu kích hoạt bo mạch chủ. . . - Bo mạch chủ kích hoạt thành công. .
84 Hai đứa tân thủ còn lại, thằng Văn vẫn còn giấu mặt sau lớp khăn quàng như trước giờ vẫn vậy, thằng Nam điên thì tỏ rõ sự hào hứng bừng bừng, khuôn mặt xán lạn với nụ cười rạng rỡ đến mức chói lòa.
85 Trong tay Văn là một cuốn sách với màu đen tuyền chủ đạo. Cuốn sách không lớn, gần bằng khổ A5 nhưng rất dày. Giống một sản phẩm cơ khí hơn là vật phẩm ma pháp.
86 12 giờ. Cơm trưa. Nháo sự quá nhiều, cả một buổi sáng, chính sự chẳng giải quyết được bao nhiêu nhưng mà năng lượng thì đã bị tiêu hao gần hết. “Có thực mới vực được đạo.
87 16 giờ 05 phút. Chiều ngày thứ 2. Khu Lưu Trữ, phòng cá nhân số 11. Cả một khoảng không gian rộng lớn mà trống trải vô cùng. Nền đất bằng phẳng đang mọc lún phún cỏ xanh, nơi đây trông giống như một cánh đồng đang nỗ lực vươn mình hồi sinh sau một mùa đông dài lạnh giá.
88 17 giờ 30 phút, chiều ngày thứ 2. Vì hôm nay nghỉ, không phải luyện tập gì cả nên bọn nó dùng bữa sớm. Quây quần lại với nhau trong mỗi bữa cơm đã trở thành truyền thống của cái tiểu đội này.
89 Đại Sảnh là một không gian công cộng, nó luôn “Mở” cho bất cứ đứa nào mang tư cách Luân Hồi Giả. Việc nhìn từ Đại Sảnh vào trong một phòng cá nhân hầu như là bất khả thi khi cánh cửa đó đã đóng lại, thế nhưng, nếu thực hiện ngược lại thì không có khó khăn như vậy.
90 Theo một tiếng hét chói tai của thằng Minh, cả một khoảng không gian đại sảnh lập tức sôi trào hẳn lên. Ngay sau đó là từng khay, từng khay đồ ăn lần lượt hiện ra theo vài động tác đơn giản của mấy cô gái trẻ.
91 Chạy. Đó là thứ bản năng sinh tồn cơ bản nhất của mọi loài, mặc cho mục đích của chúng là săn mồi hay thoát mạng. Báo săn có thể chạy với vận tốc 113 km/hNgựa vằn có thể chạy với vận tốc 56 km/hTốc độ của chó kéo xe trượt tuyết có thể đạt gần 30 km/hCòn con người, giới hạn chạy nước rút cự ly ngắn vào khoảng 42 km/h, và ở marathon đường dài thì duy trì ở giới hạn 15 đến 17 km.
92 Đầu giờ chiều của ngày thứ ba, trong căn phòng tập đặc biệt dành riêng cho thằng Du:- Pặc!. . . Pặc!. . . Pặc!. . . - Âm thanh của vật thể va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, kèm theo đó là từng tiếng hừ nhẹ khi nín hơi vận lực.
93 Khi hai thằng nhìn thấy thằng Văn thì cũng vừa đúng lúc thằng nhóc đang cố gắng tha một đống lớn linh kiện điện tử từ ngoài Đại Sảnh vào trong căn phòng cá nhân của mình.
94 Đời là những chuyến phưu lưu. …- Kiểm tra hành trang lần cuối – Giọng nói của thằng Minh văng vẳng trong không gian Đại Sảnh. 6 giờ 05 phút sáng ngày thứ 6.
95 - Định mệnh! Sống lỗi rồi! – Vô cùng cảm thán với cái hoàn cảnh của tiểu đội mình, Thi dành hẳn vài giây để thừ người ra hốt hoảng. Mẹ nó! Sao lại có thể rơi vào cái tình cảnh này cơ chứ? Rõ ràng khi làm bản hợp đồng phưu lưu mấy đứa bọn nó đã cẩn thận lắm rồi cơ mà.
96 -o0o-.
- Anh yêu em…!
Trên nóc của một ngôi nhà cao tầng nào đó, cậu con trái với mái tóc rối bời, hướng ánh mắt mông lung về phía thành phố hoang tàn mà thâm tình nói.
97 - Rầm ! – Âm thanh to lớn khi va chạm và chấn động sinh ra làm rung rinh cả một con phố vắng. Chiếc ghế kim loại trong hàng hiên chờ xe bus hoang tàn lập tức bẹp rúm.
98 [Sóng Chấn Động]
Cánh tay đang dao động kịch liệt, Minh ấn một chưởng vào ngực con zombie.
- Hự… - Trúng đòn, con Hunter phát ra một tiếng hừ nhẹ, không bị đánh bay đi nhưng thứ chấn động tầng tầng lớp lớp đã xuyên thấu vào trong cơ thể, công kích trực tiếp vào phần nội tạng yếu mềm.
99 Giữa trưa.
Dưới cái nắng chói chang của ngày hè, cây cối cũng không chịu được mà trở nên ủ rũ. Sắc diệp lục xanh biếc bị thay thế bởi một chút ố vàng, trời không gió càng làm cho những tán lá buồn thiu, héo quắt.
100 Đôi mắt này đã thấy quá nhiều điều dối trá,
Cuộc sống bon chen đầy ắp những lọc lừa.
Thân xác em cũng nhuốm màu dơ bẩn,
Mắt phàm nhân đâu thể thấy linh hồn…
…
--------------------KDL--------------------------------
Cỏ May đứng lặng giữa ngã tư đường.
Thể loại: Huyền Huyễn, Truyện Teen, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 16