21 "Xin Lôi Tổng yên tâm, nhất định sẽ không xuất hiện loại tình huống đó. " Tô Lạp quay đầu lại, chỉ nhìn thấy quản lý mặc bộ tây trang màu đen kia nhanh chóng chạy đến hướng thang máy.
22 "Tôi nói đó thì sao?”"Anh có bệnh…. có bệnh…. Dù gì đi nữa vẫn là có bệnh!”Tô Lạp trên mặt bị gió thổi, rướn cổ tức giận gào thét, thua thiệt vẫn là cô, chẳng lẽ còn không cho cô nói chuyện nữa sao?"Kéttttttttt”Một tiếng vô cùng chói tai vang lên, chiếc xe đột ngột dừng lại, sườn xe lắc dữ dội, Tô Lạp bị hất lên trên, đầu hoa mắt choáng.
23 "Sợ sao?"Lôi Kình quay đầu lại, liếc mắt nhìn con đường phía trước, chỉ thấy mũi chân nhịp nhịp nhẹ nhàng khống chế chân ga, tốc độ xe chẳng hề chậm lại chút nào, ngược lại còn nhanh hơn, chỉ là vẫn trong tầm kiểm soát của anh, rất ổn, rất ổn.
24 Lúc này dáng vẻ của Lôi Kình không phóng đãng hay ngang ngạnh giống như bình thường mà nghiễm nhiên toát lên thần thái của một doanh nhân ở trên thương trường.
25 # Lạp Lạp, anh vừa về nước, ngày mai lại đi! Tối nay liên lạc anh, Khả Phàm. #"A!""Mẹ mau đến xem!" Tô Lạp giơ điện thoại di động, khó nén vẻ mặt kích động.
26 Tô Lạp nhanh như mèo, ẩn nấp bác sĩ và y tá, chạy xuống lầu thấy người nhà bệnh nhân tụ tập liền lẫn vào đi bên cạnh. Tất nhiên, cũng không có người hỏi, liền thuận đường đi theo người ta xuống dưới.
27 "Anh đang làm gì thế? Để cho tôi đi xuống!" Cô tức giận, đập phình phịch lên ghế ngồi. Bộ dạng tự nhiên kia làm cô cảm thấy rất không thoải mái, tối nay ở cửa bệnh viện gặp anh tuyệt đối không phải là một sự trùng hợp, anh muốn làm gì, trong lòng cô một chút cũng không biết.
28 "Một câu nói đến lần thứ hai thật rất phiền!"Lôi Kình hung ác vung tay ra, mùi thuốc lá theo đó đánh tới, trong tích tắc, chiếc điện thoại đã rơi vào trong tay anh.
29 Lôi Kình nghiêng người tới trước, cùi chỏ chống lên mặt bàn ngọc Lưu Ly, hai tay đan xen lại đặt dưới cằm, "Chính xác, cô không được coi như là rất đẹp, nhưng mà cô mới mẻ, miệng hay nói ra lời thô tục, so với những người phụ nữ trẻ trung khác, cô là người đầu tiêu dám đá vào nơi này của tôi! Hơn nữa, đá tôi chỗ này, sợ rằng cô về sau phải chịu trách nhiệm, tất cả những gì của cô, đều là tôi muốn khiêu chiến, muốn đem thay đổi.
30 Tô Lạp tức giận theo dõi đôi môi mỏng khẽ đóng khẽ mở của anh, có loại cảm giác như mặc cho người ta chém giết, còn phải chịu nhục nhã khiến cô muốn cắn người.
31 "Thả tôi đi. . . . . . . ?" Tô Lạp kinh ngạc, cả người cứng đơ, đứng yên một chỗ. "Nếu không cô muốn ở lại chỗ này qua đêm?" Lôi Kình nhìn cô, đột nhiên cơ thể ngã về phía sau, đưa một chân thon dài ra, dáng vẻ cợt nhã ý bảo cô ngồi lên.
32 Mười ngày sau, Tô Lạp vì bị dì út khổ sở van xin mà đồng ý đi xem mắt con trai Bộ trưởng Bộ Thương Mại. Tô Lạp không biết loại phụ nữ nào sẽ được mấy người đàn ông đi xem mắt nhắm tới, đặc biệt là đàn ông có tiền, cô đây bộ dạng bình thường, từ nhỏ đã là như vậy, mặc gió mặc mưa khỏe mạnh lớn lên, dù sao đi nữa Lâm Khả Phàm rất là chào đón cô.
33 U… a! Người còn chưa vào mà đã đưa con nít tới dọn đường trước rồi!Tô Lạp ưỡn ngực, đẳng cấp của cô so với mấy người này cũng không thua kém nha!Cô nghiêng đầu suy nghĩ, không nói lời nào cũng không nhìn người kia, cùng lắm thì tan rã trong không vui.
34 "Chưa có ra đời sao? Tôi luôn luôn là không gieo họa với trẻ vị thành niên. "Lôi Kình dựa vào ghế, cười cười,… cười cách ăn mặc của Tô Lạp hôm nay cùng lời vừa nói ra, hình như cô gái này anh vẫn không thể nào nhìn thấu, tính nết so với cơ thể còn khó đoán hơn!"Cắt!"Tô Lạp khinh thường quay đầu đi, lời anh nói nghe rất hay, giống như đang nói chính mình là màu áo thanh niên xanh biếc vô hại.
35 “Chỉ bằng một cây tăm xỉa răng nhỏ như cô, cô xác định dưới sự không cho phép của tôi mà có thể đi ra ngoài?”Một câu nói phát ra từ miệng Lôi Kình đủ để Tô Lạp nổ khí tức, tăm xỉa răng nhỏ? Cô rất gầy sao?Sau đó chính là một chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ bị đá đến bên người của Tô Lạp.
36 Anh đừng cưỡng cầu tôi làm cái gì, bởi vì tôi là người cà lơ phất phơ, nhất định sẽ làm không xong việc nhà! Còn làm cuộc sống của anh loạn xạ không ngừng, phiền toái tới dồn dập! Chẳng may tôi lỡ tay làm vỡ đồ nhà anh, tôi cũng không bồi thường nổi!" Tô Lạp cảm thấy tất yếu nên nói cho anh biết một chút, tiết kiệm để tránh phiền toái về sau.
37 Sau lưng còn có tay đua phóng nhanh như tên bắn, bốn phía phất cờ hò reo âm thanh rất vang dội. Tô Lạp hơn phân nửa đoán ra được, đây chính là cuộc đua xe bên trong thành phố, hàng năm tổ chức một lần! Mấy năm trước cô cũng cùng mấy người trong trường học đi xem qua, lúc ấy còn sợ xe bay ra ngoài làm bị thương cái mạng nhỏ của mình, cho nên xem chút xíu là đi rồi.
38 "Anh nổi điên làm gì? Muốn tôi lên xe cũng không dùng miệng nói sao? Tại sao anh luôn thô lỗ như vậy! Cùng vẻ ngoài này một chút xíu cũng không phù hợp!" Tô Lạp tức giận nhìn anh, cảm thấy rất uất ức, cổ tay bị túm chặt đã xuất hiện lằn đỏ rồi.
39 "Yến Tử đừng kích động. ” Cô gái ở bên cạnh kéo Yến Tử vừa làm ngã bình rượu trở lại, khiếp đảm nhìn gương mặt u ám của Lôi Kình một chút, đem người gọi là Yến Tử hiện giờ đang nổi điên, đè xuống ghế sofa.
40 "Khi trở về kể cho cậu nghe chuyện của Lãnh Tâm! Ở chỗ này đừng nên hỏi!" Duẫn Miên lôi Tô Lạp vào trong phòng. "Đi thôi! Còn tiếp tục ở đây sao?" Vi Luân cầm bao thuốc lá trên bàn, lấy ra một điếu châm lên, nhìn Lôi Kình.