41 Không biết Diệp Phong cố tình hay vô ý, mỉm cười nói:- Lăng Thiên, chắc ngươi chưa từng nếm trải qua cái cảm giác bị bọn con cháu Hàn môn coi thường đâu nhỉ?Lăng Thiên vừa nghe dứt câu, nổi giận đùng đùng, nghiến răng ken két nói:- Tiểu tử, cút ra đây ngay!Từ bên trong vọng ra giọng nói lành lạnh của Tần Vô Song:- Muốn khiêu chiến với ta thì cứ đợi ở đó, chờ ta mua đồ xong, nếu có hứng ta có thể suy nghĩ chuyện chơi đùa cùng đám nhãi ranh các ngươi.
42 Ngụm máu này của Diệp Phong khiến cho tỷ muội Vân gia hoa dung thất sắc. Diệp Phong dù mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã là Chân Võ Cảnh Tam đẳng. Trong bạn bè đồng lứa sớm đã được liệt vào hàng xuất sắc.
43 Thông tin về Diệp Phong và Tần Vô Song, thông qua sự phong tỏa của Đạt Hề Minh không hề lan truyền ra bên ngoài phạm vi quận thành La Giang. Nhưng thiên hạ này làm gì không có bức tường nào không lọt gió cơ chứ.
44 Bên trong phủ của Đạt Hề Thế gia, sớm đã có mật báo đưa đến cho Tộc trưởng Đạt Hề Hằng. - Tộc trưởng đại nhân, theo nguồn tin đáng tin cậy, Đại công tử Tây Môn Đại phiệt Tây Môn Thiên hôm nay đã đến La Giang và hiện đang nghỉ lại trong trang viên Hào môn Hứa gia.
45 Ở những nơi thế này thì thân phận của quý tộc Hàn môn lại càng có vẻ nổi bật. Dưới sự chú ý của vài trăm cặp mắt thì cả gia đình Tần gia dường như không phải đến dự tiệc mà giống quái vật hơn.
46 Bước đi trong đại sảnh rộng lớn, tự nhiên Tần Vô Song cảm thấy vô vị kinh khủng. Tất cả cũng chỉ vì sự xuất hiện của Vân Khinh Yên mới khiến hắn có cái cảm giác này.
47 - Ngươi có thể bớt nhàm chán hơn một chút được không?Tần Vô Song nhếch nhếch mép, hoàn toàn không quan tâm đến sự hùng dũng phô trương của Đỗ Tường. Tên Diệp Phong đó còn có chút thực lực, hơn nữa hắn lại là con cháu Thế gia.
48 Lão thái thái bệnh đã nhiều năm nay mà bản thân thì cũng sớm đã quen tới tình trạng này. Dù Đạt Hề Hằng là đứa con hiếu thảo nổi tiếng thật, nhưng nhìn một Võ đồng như Tần Vô Song, tuổi mới chỉ xấp xỉ con trai út Đạt Hề Dương của mình mà đã có thể một hơi nói ra toàn bộ bệnh trạng của Lão thái thái như vậy, ông ta không chỉ kinh ngạc, mà còn thấy có chút động lòng nữa.
49 Tần Vô Song vốn đã cảm thấy sự xuất hiện của Tây Môn Thiên có chút gì đó kỳ quái. Nhưng bây giờ thì hắn hoàn toàn có thể khẳng định. Xem ra chuyến viếng thăm lần này của Tây Môn Thiên chẳng có gì tốt đẹp mà mang theo ý hỏi tội nhiều hơn.
50 Tên hán tử bặm trợn của Tây Môn Thiên thấy không khí có chút không ổn, mỉm cười gượng gạo, đứng ra giải vây cho chủ nhân:- Nhị vị tôn sứ, thiếu gia chúng tôi lúc nãy chỉ là nói chơi thôi, các vị đừng coi là thật.
51 Bên trong đại viện công sở, hai vị sứ giả đến từ Chân Võ Thánh Địa đang cầm đọc một tờ tư liệu. Người có bộ râu bạc buông tờ giấy, cười tủm tỉm nói:- Hoàng Tổng quản, tất cả tư liệu về Hàn môn Tần gia đều ở đây.
52 Người mới tới bất luận tốc độ, hay là năng lực ẩn núp, cũng cơ hồ đạt tới tiêu chuẩn sát thủ nhất lưu ở kiếp trước. Nếu có khuyết điểm gì, thì phải nói là năng lực khống chế sát khí của hắn chưa hoàn hảo.
53 Tần Vô Song xử lý Lãnh Huyết Thập Nhất, đem thi thể ném trả lại cho Tây Môn Thiên, xao sơn chấn hổ, đối với Tây Môn Thiên, lực uy hiếp có thể nói là cực lớn.
54 - Quả nhiên là Tần Liên Sơn xuất trướng!Tảng đá nặng chịch trong lòng Hứa Tam Lập liền rớt xuống. Nếu là Tần Liên Sơn, vậy không cần lo lắng. Mặc dù Tần Liên Sơn mấy năm nay che dấu thực lực, nhưng hắn cũng đã năm mươi mấy tuổi, không có khả năng đột nhiên thoát thai hoán cốt mà tiến bộ.
55 Hứa gia một chiêu thất thế, có thể nói là toàn bộ rơi vào bị động. Bọn họ ban đầu thấy Tần Liên Sơn lên sân, cứ nghĩ sẽ thắng dễ dàng. Lại không ngờ, trận thứ nhất chẳng những thua, hơn nữa ngay cả mạng cũng mất.
56 Địch mạnh ta càng mạnh, nhất khí trùng Viêm Dương, địch cứng ta càng cứng, lãm nguyệt nhập đại giang. Viêm Dương chân khí, được Tần Vô Song không ngừng thúc dục tăng vọt, bành trướng, tận tình tàn sát bừa bãi, dường như phải đem tất cả đất đá xung quanh đốt đến khô cằn, lúc này mới chịu thôi.
57 Sau bữa cơm trưa, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi. Buổi chiều, trận chiến tranh đoạt Hào môn quan trọng nhất, quyết định thắng bại, cũng là quyết định danh ngạch Hào môn này sẽ thuộc về ai.
58 Trở lại khách ****, Tần Liên Sơn cùng với Tần Tụ cũng ở trước cửa phòng, sắc mặt lo lắng. Nhìn thấy Tần Vô Song an toàn trở về, hai người vui mừng chạy ra đón.
59 Đại quảng trường La Giang không còn chỗ ngồi, một mảnh ồn ào. Tất cả mọi người kiểng chân trông mong, chờ đợi trận chiến cuối cùng. Kết quả cuộc chiến tranh đoạt Hào môn, cuối cùng như thế nào, ai ai cũng muốn biết.
60 Tần Liên Sơn cứ như đi trong đang trong mộng, chỉ cảm thấy trước mắt hết thảy giống như cảnh trong mơ. - Chúc mừng Tần gia trấn Đông Lâm, lại một lần nữa tấn chức Hào môn!Thanh âm người chủ trì quanh quẩn bên tai khiến Tần Liên Sơn ý thức được, cái này không phải là mộng, mà là sự thật đã xảy ra.