1 Gia sư và chàng biên kịch- Cháu gái! Cháu gái ơi! - Tiếng gọi khe khẽ khiến nó bừng tỉnh, cụ già nhìn nó mỉm cười:- Có thể đổi ghế cho bà ra ngoài này được không cháu?- Dạ được ạ!Trời vẫn còn tối nhưng Tường Vi đã tỉnh ngủ hẳn.
2 Rút ra một tờ từ đống giấy trên bàn, bác ấy chìa về phía nó:- Cháu hãy đọc thật kĩ và quyết định nhé?!Điền vài thông tin cần thiết vào phần trên, đôi mắt nó dừng lại rất lâu ở khoản tiền lương, mỗi buổi 1 triệu? Sao mà hời quá vậy? Thế là không ngần ngại nó cầm bút kí cái xoẹt mà chẳng thèm để ý cái điều kiện nằm lọt thỏm ở cuối góc:" nếu không chịu được một tuần sẽ phải đền bù hợp đồng gấp đôi".
3 Bắt đầu để tâm tới thế sự, cô bạn của nó lúc này trông rất xinh với chiếc áo quây kiểu cách và váy ngắn đen. - Hì, bà nội cũng mau thay đồ đi, xem ca nhạc với tớ.
4 Cả khán phòng cười ồ lên thích thú vì sự lém lỉnh và hài hước của anh, nếu là bình thường thì nó cũng sẽ cười một cách thoải mái nhưng bây giờ nó mà cười thêo cái kiểu thường ngày thì nguy cơ ngã lăn quay lên đến 99,9.
5 Sắp đặtKhi những tia nắng đầu tiên vừa lọt vào phòng là lúc nó mắt nhắm mắt mở dậy để chuẩn bị bữa sáng. Vừa rán trứng nó vừa ngó qua cái thời khóa biểu.
6 - Anh luôn tới đúng giờ nhỉ? Hi-Trang ngồi trên chiếc xích đu, chân khẽ đong đưa. - Còn em luôn là người tới sớm, đợi anh lâu chưa?- Hì. Vừa mới thôi ah.
7 Thiên thần mang đôi cánh đenThả người xuống ghế, Anh ngả người ra sau mệt mỏi, hàng mi dài cong bất động, trong căn phòng bóng hình anh hiện lên một cách đơn độc, đổ dài trong không gian tối đen.
8 Bước từng bước thật chậm về nhà, có lẽ nó cần ngủ, mọi thứ cứ rối hết cả lên, chắc nó phải kể hết với Trang, có khi cô bạn sẽ giúp nó ngộ ra được vài điều.
9 Những xúc cảm lạSắp xếp đồ đạc xong xuôi, nó tiến ra phía cửa sổ, những cánh đòng hoa trải dài mãi đập vào mắt Vi. Làn hơi lạnh khiến nó phải kéo áo lên cao, những suy nghĩ về Minh Anh, về Trang, về Thùy Chi bắt đầu len lỏi vào tâm trí nó như một điều hiển nhiên.
10 Vị khách bất ngờMùi thuốc sát trùng xộc vào mũi Vi, nó lại ở bệnh viện, kể từ ngày ra Hà Nội tới giờ nó có duyên với cái nơi này ghê gớm. Nhìn xuống cạnh tay nó, Minh Anh đang ngủ, hàng mi dài cong vút, cặp mắt nhắm nghiền.
11 Cổ họng như bị nghẹn cứng lại, nó im lặng nhìn Bảo Anh đang tiến lại gần mình, Vi không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa, đứng trước anh mà nó không thể thốt nổi lên lời, đột ngột quá, anh đã về thật rồi.
12 - Vi ơi Vi, xuống ăn sáng!Không biết vô ý hay cố tình mà Trang hét toáng lên trước cửa phòng, biết kiểu gì cũng bị anh trai xử đẹp, cô bé không quên khuyến mãi cho Minh Anh một nụ cười toe toét rồi phóng như bay xuống tầng.
13 Dừng lại nhé, quá khứ và kí ức về anhTại phòng chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn NW- Chú cho gọi cháu?Minh Anh cố điều chỉnh cho giọng nói ở thang lễ phép nhất có thể.
14 Tiếng nhạc ồn ã đập vào tai, Trang lắc mình, nó chưa lúc nào cảm thấy bức bối như bây giờ, giờ nó chỉ muốn say, không bao giờ tỉnh lại, nó ước mình đừng quá yêu anh.
15 Rất có thể từ giờ tới hết tuần Archiri không post được chap mới vì thế nên hôm nay mình post liền hai chap xem như đền bù. Hì, mọi người thông cảm ình nhé!Chi chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, nó mong chờ một cuộc gọi hay chỉ một tin nhắn cũng được từ anh Minh Anh rồi tự nhủ: " mình đúng là con pé ngốc, có bao giờ anh ấy chủ động làm những điều đó đâu.
16 Ôm một đống thứ lỉnh kỉnh, nó lẩm nhẩm suy tính cách trừng trị Trang vì đã đưa nó cả khối đồ như thế này, chỉ nhận được một mẩu Sticker toe toét mà Vi phải làm việc không công như vầy đây.
17 - Cháu. . . chào bác. . . !Lần ra mắt đầu tiên của nó với mẹ anh tệ hại thế này sao???Ôi trời, toi rồi, Vi đã phạm ngay cái điều tối kị trước mặt người lớn.
18 Sms: DadCon thu xếp về nhanh đi, mẹ đang ốm nặng. Đọc xong dòng tin nhắn của bố, nó lo lắng bấm số:- Alo. bố ạ?Mẹ sao rồi bố?- Vâng, con sẽ về ngay. Lên phòng thu dọn đồ đạc, nó nhét vội những thứ cần thiết vào vali, bây giờ cũng 9 giờ tối rồi, làm gì có chuyến xe nào nữa.
19 Đóng cánh cửa phòng bệnh lại, Vi nhắm nghiền đôi mắt, hàng mi cong khẽ rung lên. - Em đã không đồng ý với Bảo Anh, đúng không?- Anh. . . Giật nảy mình, nó tiến lại gần giường, anh đang nhìn nó, một ánh mắt chứa đầy sự tin tưởng.
20 - Chị hại anh tôi như thế chưa đủ sao? Chị là đồ độc ác. - Chi gào lên, đôi mắt con bé đỏ rực nhìn nó đấy căm phẫn. . . -. . . Chị xin lỗi. . . - Chị ra khỏi đây đi.