Khi Đầu Bếp Xuyên Vào Xạ Điêu Chương 41: Chương 36
Chương trước: Chương 40: Chương 35
Hoàng Dung thăm dò được Hoàng Dược Sư không ở trong phòng, liền lặng lẽ dẫn theo Diệp Hướng Vãn chạy ra ngoài, thẳng đến bờ biển, đánh thức ách thuyền phu*, uy hiếp bọn họ phải lập tức rời bến.
(*Ách = câm, tất cả các nô bộc ở đảo Đào Hoa đều bị Hoàng Dược Sư làm cho câm điếc hết, để những bí mật trên đảo không bị truyền ra ngoài).
Hai người rà soát liên tiếp hai ngày trên biển, thậm chí Hoàng Dung còn phái cả hai con bạch điêu đi tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy tung tích đám người Hồng Thất Công đâu cả. Trong lòng Diệp Hướng Vãn âm thầm lo lắng, vẻ mặt Hoàng Dung cũng buồn thiu.
Hôm nay, hai con điêu bỗng bay trở về, Hoàng Dung thấy trên chân con điêu buộc vải, hoan hô một tiếng, vội vàng gỡ xuống xem thì thấy trên đó viết: "Gặp nạn." Phía dưới còn vẽ cái hồ lô.
Diệp Hướng Vãn gỡ một mảnh vải khác xuống, nội dung cũng y như vậy.
Hai người nhìn nhau, Hoàng Dung bảo bạch điêu: "Mau, mau mang ta đi gặp Tĩnh ca ca."
Song điêu ré dài một tiếng, vỗ cánh bay lên, Hoàng Dung vội vàng ra lệnh cho ách thuyền phu đuổi theo.
Lay động theo chiều gió thêm một ngày, bỗng ách thuyền phu mang vẻ mặt khẩn trương chạy ào vào buồng nhỏ trên tàu, vung tay múa chân với Hoàng Dung.
Hoàng Dung thay đổi sắc mặt, vội vàng bước ra khoang thuyền. Tuy Diệp Hướng Vãn không hiểu ngôn ngữ câm điếc của người chèo thuyền, nhưng thấy sắc mặt Hoàng Dung hoảng sợ, cũng vội vàng cùng đi ra ngoài, lại phát hiện màu của nước biển đã trở nên sâu đậm, bầu trời mây đen chằng chịt, cho thấy một cơn bão sắp tới gần.
Lòng Diệp Hướng Vãn khẩn trương, nàng không biết bơi, mắt thấy thuyền này khá nhỏ, nếu như giông gió thổi đến thì chẳng phải sẽ bị lật thuyền hay sao?
Hoàng Dung cũng biết sự tình khẩn cấp, hướng về phía người chèo thuyền vung tay múa chân ra lệnh, muốn bọn họ đẩy nhanh tốc độ chèo thuyền.
Nhưng trên biển một cơn lốc nói đến là đến, nào cho nhóm Hoàng Dung tìm được lối đi? Sóng biển từng tầng một xông tới, gió cũng càng thổi càng lớn, chiếc thuyền nhỏ lắc lư trong làn sóng, bất cứ lúc nào cũng mang nguy hiểm lật nhào.
Hoàng Dung thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, thuyền nhỏ trong sóng biển sợ là rất khó bảo toàn, nên quay sang hỏi Diệp Hướng Vãn: "Tiểu sư muội, muội biết bơi không?"
Diệp Hướng Vãn lắc đầu.
Hoàng Dung nói: "Chút nữa nếu có gì bất trắc, muội nhớ phải lập tức nắm chặt thân tàu, ngàn lần vạn lần không được buông tay."
Diệp Hướng Vãn nghe Hoàng Dung nói như vậy, trong lòng trầm xuống.
Đúng lúc này, một ngọn sóng bỗng ập tới, Hoàng Dung vội vàng dẫn Diệp Hướng Vãn theo hướng buồng nhỏ trên tàu, chỉ nghe tiếng động "Răng rắc ken két", thuyền nhỏ đã bị đánh gẫy thành mấy đoạn.
Diệp Hướng Vãn bị bất ngờ không kịp đề phòng, uống vài ngụm nước biển mặn chát. May là Hoàng Dung vẫn cầm lấy tay nàng không buông, hai chân đạp nước, rất nhanh đã giúp nàng nắm lấy một khối boong thuyền vỡ vụn trong biển. Cả hai ôm lấy một tấm ván gỗ, lại nhìn chung quanh, không biết người ách bộc chèo thuyền đã bị sóng biển đánh vọt tới nơi nào rồi.
"Hoàng sư tỷ, cơn mưa này sẽ duy trì trong bao lâu vậy?" Diệp Hướng Vãn lớn tiếng hỏi trong làn sóng như sấm, tuy rằng Hoàng Dung gần trong gang tấc, vẫn thanh âm của nàng lại nhỏ vô cùng.
Hoàng Dung lắc đầu, cũng lớn tiếng đáp: "Cái này phải hỏi cha, tỷ cũng không biết."
Diệp Hướng Vãn than thở, đành phải cắn răng cứng rắn chống đỡ. Nhưng công lực nàng nông cạn, mặc dù là mùa hạ, toàn thân ướt đẫm như vậy ngâm trong nước biển, lại có sóng to gió lớn, nên cảm thấy từ trong ra ngoài đều lạnh buốt. Không biết qua bao lâu, nàng bị hôn mê bất tỉnh, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt boong thuyền như cũ.
Dần dần, thân thể Diệp Hướng Vãn từ từ ấm lại, bên tai tựa hồ có tiếng người, không khỏi muốn mở mắt, nhưng mà mí mắt lại nặng trĩu như núi Thái Sơn, chỉ rên rỉ một tiếng rồi lại ngất đi.
Chờ khi nàng tỉnh lại, cảm thấy trên người ấm áp, chẳng những không có cảm giác trôi tới trôi lui, mà sự lạnh lẽo cũng bị quét sạch, chỉ là trên người không còn chút khí lực chút nào.
Nàng từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một sơn động, thân nằm cỏ khô trên, bên cạnh là đống lửa, DhoaDlanLnhỏQĐ thảo nào nàng lại cảm thấy ấm áp. Đối diện đống lửa là Hồng Thất Công đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, đỉnh đầu tỏa ra nhiệt khí hầm hập, toàn thân đều run lên.
Trong động không còn ai khác nữa.
Hoàng sư tỷ đâu rồi?
Diệp Hướng Vãn nằm thêm một chút, tích góp từng ly từng tý khí lực, lúc này mới có thể chậm rãi ngồi dậy.
Hồng Thất Công mở mắt ra, cũng thu thế lại, mở miệng nói: "Vãn Nhi, con đã đỡ hơn chưa? Chuyến đi biển này, toàn bộ chúng ta bị vứt trên hoang đảo này rồi."
"Nghĩa phụ, người… người không có việc gì là tốt rồi." Trong lòng Diệp Hướng Vãn vẫn băn khoăn về Hồng Thất Công, lúc này hơi kích động, muốn đứng lên, lại thấy hai chân vô lực, thiếu chút nữa ngã vào đống lửa.
Nàng quay đầu thấy kế bên đống lửa có vệt máu đen, không khỏi cả kinh hỏi, "Nghĩa phụ, đã xảy ra chuyện gì?"
Hồng Thất Công mỉm cười nói: "Không có gì, trên biển gặp một cơn lốc, lại bị lão độc vật Âu Dương Phong nhân cơ hội đánh lén, không chú ý một chút thì bị rắn trên trượng của ông ấy cắn trúng."
Đáy lòng Diệp Hướng Vãn trầm xuống.
Quả nhiên, chuyện nên phát sinh chắc chắn sẽ phát sinh chăng?
Nếu nàng đã biết nội dung cốt truyện, nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra mà lại vô lực ngăn cản, vậy thì có ích lợi gì?
Hồng Thất Công thấy sắc mặt Diệp Hướng Vãn buồn bã, liền nói: " Nha đầu Dung Nhi kia đang cùng tiểu tử nhà Âu Dương gia ở bên ngoài, Dung Nhi lên đảo thì đã kiểm tra qua, nơi này không có người. Ta nghe Dung nhi nói nguyên nhân các con tới nơi này, ngược lại làm phiền các con quá."
Diệp Hướng Vãn đứng lên động đậy, cảm thấy tay chân dần dần khôi phục tri giác, lúc này mới nói: "Nghĩa phụ chớ nói như vậy, Vãn Nhi đi ra ngoài nướng thú rừng cho người nếm thử."
Hồng Thất Công cười gật đầu, nói: "Đi đi. Thân thể lão khiếu hóa có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút." Nói rồi nằm bên cạnh đống lửa, nhắm hai mắt lại.
Diệp Hướng Vãn đứng một hồi, nghe được hô hấp của Hồng Thất Công dần dần vững vàng, lúc này mới yên lòng xoay người ra khỏi hang.
Tuy rằng không thể ngăn cản việc nghĩa phụ trúng độc, nhưng chỉ cần Quách sư huynh tới, độc của nghĩa phụ sẽ được giải.
Hiện tại, nàng chỉ hy vọng nội dung kịch bản không có gì biến động, Quách Tĩnh có thể sớm đến đây.
Vừa đi ra khỏi hang, Diệp Hướng Vãn chỉ cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài xán lạn, trời trong nắng đẹp, đâu còn cảm giác âm trầm phiền muộn khi mình rơi xuống nước? Nàng dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy trời biển một đường giáp nhau, trên tảng đá lớn cạnh bờ biển có hai người đang ngồi, nhìn thân hình là một nam một nữ.
Đúng là Âu Dương Khắc và Hoàng Dung.
Diệp Hướng Vãn thả nhẹ cước bộ, đi thẳng đến phía sau hai người.
"Muội tử, hiện trên hoang đảo này chỉ có mấy người chúng ta. Hơn nữa, thuyền đều bị hủy rồi, chúng ta cũng không thể quay về, xem ra chuyện này là do ý trời sắp đặt. Có muội ở nơi này, cùng nhau sống quãng đời còn lại cũng là một chuyện tốt đẹp đấy." Âu Dương Khắc cười nói.
Hoàng Dung mỉm cười: "Huynh lại lừa muội. Trên đảo này chỉ có mấy người chúng ta, thật không thú vị."
Khi Âu Dương Khắc biết Hoàng Dung thì trong mắt nàng vẫn chỉ chứa chấp một mình Tĩnh ca ca. Lúc này đột nhiên thấy nàng ôn ngôn nhuyễn ngữ với mình, trong lòng Âu Dương Khắc khẽ động, cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng cười nói: "Sợ cái gì. Không phải còn Vãn Nhi sao?"
Diệp Hướng Vãn đứng phía sau nghe Âu Dương Khắc nói, giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Hoàng Dung nghiêng đầu nhìn Âu Dương Khắc một hồi, mới đáp: "Muội mới không tin lời huynh nói đâu, ở đảo Đào Hoa thì huynh rõ ràng chỉ muốn gần gũi tiểu sư muội, hiện giờ sao lại muốn lấy lòng muội chứ?"
Âu Dương Khắc nói: "Dung Nhi, khi đó muội cũng chỉ theo tên tiểu tử ngốc kia không phải sao? Hiện những người khác đã không thấy bóng dáng, chỉ có mấy người chúng ta lưu lạc trên đảo, có thể thấy được đây chính là thiên ý rồi."
Diệp Hướng Vãn bắt đầu cảm thấy trước kia mình quá lo chuyện bao đồng.
Hoàng Dung chỉ một ngón tay về phía biển, hô lên: "Ủa? Có ai tới kìa?"
Âu Dương Khắc ngơ ngác, gấp rút nhìn ra biển, đột nhiên Hoàng Dung chế trụ mạch môn ở cổ tay hắn, gai Nga My mạnh mẽ đâm vào bộ ngực hắn.
Âu Dương Khắc kinh hãi, thân thể cố sức va chạm với Hoàng Dung, dồn nàng xuống tảng đá lớn, nhưng gai Nga My đã quẹt trên đùi hắn thành một vết thương thật dài, nhuyễn vị giáp trên người Hoàng Dung cũng đâm vào trước ngực hắn, máu tươi nhễ nhại.
Hoàng Dung không thèm để ý, đứng lên từ tảng đá lớn phía dưới, ngoảnh lại nói với Diệp Hướng Vãn: "Tiểu sư muội, muội tới rồi à? Có chuyện gì không?"
Diệp Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi nhưng vẫn mỉm cười đáp: "Đến xem một tên phong lưu ăn chơi vẫn còn chưa chết, có điều thoạt nhìn mạng hắn vẫn cực kì dài, quả thật làm người thất vọng." Nói rồi xoay người bỏ đi.
Hoàng Dung có chút hả hê quay đầu lại nhìn Âu Dương Khắc rồi cười một tiếng, theo Diệp Hướng Vãn rời đi.
Âu Dương Khắc thế mới biết Hoàng Dung cố tình trị hắn. Nàng sớm đã nghiêng đầu thấy Diệp Hướng Vãn đi tới, lại cố ý không nói, trái lại dẫn dắt hắn nói ra nhiều lời lỗ mãng như vậy nữa.
Hắn nhìn vết thương trên người và trên đùi, không khỏi cười khổ.
Hoàng Dung theo Diệp Hướng Vãn đi một hồi, thấy nãy giờ nàng không nói gì, liền mở miệng hỏi: "Tiểu sư muội, sư phụ thế nào rồi?"
Diệp Hướng Vãn trả lời: "Vừa rồi nghĩa phụ nói với muội mấy câu, hiện đang ngủ rồi." Giọng nói hết sức bình tĩnh.
Tuy rằng Hoàng

Xem tiếp: Chương 42: Chương 37