21 Tuy nơi này là vùng ngoại ô thủ đô, nhưng vì thủ đô tấc đất tấc vàng, nên dù có là ngoại ô thì cũng có không ít người sinh sống.
Cô gái vừa xuống xe liền đi thẳng đến dưới một cái cây bên đường, cuộn tròn thân thể lại thét chói tai không ngừng.
22 Lúc này, Bạch Tưởng ngắm trai đủ rồi mới lấy lại tinh thần, khi cảm xúc cô gái dần ổn định, cô tiến lên hai bước, “Chuyện đó ……”
“Cút. ”
Một chữ được thốt ra từ miệng người đàn ông giống như ngọn núi đè lên người Bạch Tưởng.
23 Cho nên, cô ấy mới có thể thét chói tai không ngừng, mới có thể thấy nhiều người thì sẽ vô cùng sợ hãi.
Nhìn cô gái rõ ràng còn lộ ra kinh hoảng, nhìn đôi mắt tuyệt mỹ kia còn đang mờ mịt không biết làm sao, trong nháy mắt Bạch Tưởng có chút khó chịu.
24
Tên đàn ông xấu xa! Bại hoại!
Bạch Tưởng ngồi xe buýt về phòng trọ, trong lòng tràn ngập oán giận với người đàn ông kia. Mang theo buồn bực, cô chìm vào giấc ngủ.
25 Ở trong mắt người ngoài, cô phản nghịch, ham chơi, là một cô chủ nhà giàu chân chính nên không hiểu khó khăn là gì, tiêu tiền mua bằng cấp.
So với cô, Tô Nguyệt Kỳ ở nhờ trong nhà họ Bạch, xuất thân nghèo khó, lại vô cùng kiên cường, nỗ lực, quả thực là vai nữ chính kinh điển.
26 Nghe nói lần này luật sư Trương Thành Kinh tới diễn thuyết, sau khi tọa đàm kết thúc sẽ chọn ra vài sinh viên ưu tú đến thực tập.
Mục tiêu của Tô Nguyệt Kỳ chính là Viễn Bang.
27 “Chuyên khoa thì làm sao? Sinh viên còn chưa tốt nghiệp mấy người thì nhiều hơn chúng tôi một con mắt hay một cái miệng? Sinh viên chuyên khoa chúng tôi cũng thi vào bằng thực lực! Dù là chuyên khoa hay khoa chính quy cũng chia làm ba bảy loại? Hơn nữa luật sư Trương bảo mỗi người chúng ta phát biểu ý kiến của mình, cũng không ai quy định tôi không thể mở miệng!”
Lục Na mỉa mai: “Nếu bất đồng quan điểm, có bản lĩnh thì đứng lên phát biểu ý kiến của mình, lén nghị luận làm gì, thật đáng cười!”
Cô ta nói xong câu này, Kiều Mộc liền ngồi im, không nói chuyện nữa.
28 “Đúng vậy, mời các cô đi ra ngoài!” Lục Na dẫn dắt nhóm người, trừng mắt với Kiều Mộc và Bạch Tưởng, rất có khí thế.
“Cô……!” Kiều Mộc tức đến phát run.
29 Bạch Tưởng bình tĩnh tự nhiên, lời nói logic rõ ràng: “Em không cảm thấy cách làm của luật sư Ngô sai, thân là luật sư, kích thích nhân chứng, tìm kiếm chân tướng chính là trách nhiệm phải làm.
30 “Cho nên……” Bạch Tưởng mặc kệ ý mỉa mai trong lời nói của cô ta, đôi mắt bình tĩnh nhìn phía trước, thái độ vô cùng nghiêm túc, vô cùng thành kính mở miệng, “Chúng ta thân là luật sư, thì phải tìm ra sự thật, phòng trường hợp bị bằng chứng giả lừa mắt, dẫn đến toà án đưa ra phán đoán sai, khiến người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, làm người vô tội bị kết án oan.