61 “Không biết Thất Tuyệt Vương có tìm được Vương hậu chưa?” Sở Uyên hỏi hắn.
“Tìm được thì thế nào. ” Mộ Hàn Dạ vẻ mặt phiền muộn, “Cho dù có thể tìm được người, cũng không thể tìm lại tâm a.
62 Edit: Spum-chan
Beta: Mi Meo
Hậu quả khiêu khích Tần cung chủ vô cùng đáng sợ —— Thẩm tiểu thụ bị mạnh mẽ ôm lấy đặt trên bàn, chẳng những bị trừng phạt nhéo nhéo cái bụng mềm, mà ở trên cổ còn bị để lại chi chít dấu hôn.
63 Tuy nói đáp ứng giúp đỡ, nhưng rõ ràng Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng cũng chưa chú ý nhiều tới việc này, dù sao quan hệ giữa Truy Ảnh Cung và triều đình rất vi diệu, làm quá nhiều ngược lại càng dễ mất lòng.
64 Đợi đến khi hai người cơm nước xong xuôi, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt. Bên ngoài gió bắc thổi ô ô, Thẩm Thiên Lăng vừa mở cửa sổ thành một khe hẹp, lập tức bị lạnh đến run rẩy cả người, “Lạnh quá a.
65 “Vì sao lại nói như vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Muốn chữa khỏi loại ôn dịch này, cần phải phải dùng đến Địa long thảo. ” Diệp Cẩn nói, “Bất quá Địa long thảo thứ nhất không tính là dược vật thông thường, thứ hai đối với các chứng bệnh khác không có bất cứ công hiệu gì, cho nên đừng nói là dân chúng bình thường, cho dù là đại phu cũng không nhất định sẽ biết loại dược liệu này.
66 “Rốt cuộc là yêu nghiệt gì?” Dân chúng hiếu kì hỏi.
“Ta cũng chỉ nghe nói thôi. ” Thẩm Thiên Lăng đặt chén trà lên bàn, “Tương truyền vào mấy trăm năm trước, trên Thiên giới có một thượng tiên, sau khi say rượu vô ý làm tọa kỵ của mình rơi vào lò luyện đan, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, bạch hổ chín đầu kia ăn hết tiên đan đạt thành tu vi, vì thế lén lút hạ phàm, muốn đầu thai làm người.
67 “Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Tráng hán lặp lại lần nữa.
Ngữ điệu của Mộ Hàn Dạ mạnh mẽ hữu lực, nói, “Thư hùng song sát!”
“Khụ khụ.
68 Tần Thiếu Vũ khụ khụ hai tiếng, “Mộ huynh. ”
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Đây là tín vật quân quyền của Thất Tuyệt quốc. ”
Thẩm Thiên Lăng quyết đoán ôm con vào lòng, “Không cần để ý nó, các ngươi tiếp tục nói chính sự đi.
69 Vương Thành đã thắp lên đèn hoa rực rỡ, đèn lồng màu hồng ở hai bên đường đón gió lay động, họa đống điêu lương (nhà cửa hoa lệ, chạm khắc tinh tế), là tráng lệ mà nơi khác không thể có.
70 Ở khách điếm trong thành, sau khi Hoàng Đại Tiên rửa mặt xong thì ngủ sớm, còn Mộ Hàn Dạ thì đi đến phòng cách vách.
“Vương. ” Ảnh vệ vốn đang ngồi bên bàn, sau khi nhìn thấy hắn đi vào lập tức đứng dậy, một tay nắm chặt thành quyền đặt ở trước ngực, đồng loạt khom mình hành lễ.
71 Lạc Thác văn trong ngọc tỷ tuy rất hiếm có, nhưng đại đa số đều là ca công tụng đức, đợi sau khi Hoàng Đại Tiên phiên dịch xong, mọi người mới phát hiện trong đó chỉ có một đoạn nhỏ là hữu dụng, chính là nơi giấu kín bản đồ Thủy long mạch.
72 Lời vừa nói ra, mày Tần Thiếu Vũ hơi nhăn lại, Diệp Cẩn cũng sửng sốt một chút —— thường ngày y hay tiếp xúc với dược liệu thực tạp, vì vậy khi nhìn thấy thôi tình dược trong dược quán, cũng không cảm thấy có gì bất ổn, lần này nhờ Thẩm Thiên Lăng nói ra mới kịp phản ứng, nơi này là Thái Y viện trong đại nội Hoàng cung, tất cả dĩ nhiên đều là bày bố vì Sở Uyên, nhưng hắn đến nay vẫn một thân một mình, sao có thể sử dụng mấy thứ này.
73 “A hoàng
” Mộ Hàn Dạ chợt đề cao âm điệu.
Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng, bị giật mình một cái, còn cho là có thích khách đánh lén.
Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng, bất mãn trừng mắt nhìn Mộ Hàn Dạ một cái.
74 Triệu Càn hiển nhiên cũng đối với cách xưng hô “A Hậu” này cực kỳ khó hiểu, càng không hiểu vì sao Mộ Hàn Dạ lại để hắn ngồi cùng bàn, nghĩ rằng chẳng lẽ Thất Tuyệt quốc có phong tục kỳ lạ gì đó, thị vệ cũng có thể cùng ngồi ăn với Hoàng đế chăng.
75 Kỳ thật mưu kế của Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ rất giản —— nếu Lưu Nhất Thủy đã biết hành động của Triệu Càn, trong lòng không thể không có hiềm nghi, cho dù chỉ là xuất phát từ bản năng, cũng sẽ càng thêm chú ý đến nhất cử nhất động của Triệu Càn, con người vào lúc đang khẩn trương sẽ dễ để lộ dấu vết nhất, cũng dễ giấu đầu lòi đuôi nhất.
76 “Kỳ thật cũng không cần nghĩ. ” Diệp Cẩn vừa ăn canh vừa chậm rãi nói, “Không bằng cứ gọi Truy Ảnh Cung chủ Thẩm Thiên Lăng đi. ”
Trong lòng ám vệ lập tức điên cuồng vỗ tay, không sai, chúng ta đã mói gọi như thế thật lâu rồi, nhưng vẫn không dám, bởi vì nhất định sẽ bị đập.
77 Trong đại sảnh, Mộ Hàn Dạ tùy tay giúp Hoàng Đại Tiên rót ly trà, “Uống nước. ”
“Ngồi xuống đi!” Hoàng Đại Tiên nhận lấy chén nước, nhíu mày nói, “Bị người nhìn thấy thì còn thể thống gì.
78 “Ngươi uy hiếp ta?” Triệu Càn giận dữ.
“Sao có thể gọi là uy hiếp?” Lưu Nhất Thủy chậm rãi buông chén trà, “Luận sự mà thôi. ”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Triệu Càn tận lực khiến bản thân trở nên tỉnh táo.
79 Không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cục an tĩnh lại, Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng giúp y bôi thuốc, sau đó đem người ôm vào ngực mình.
Diệp Cẩn há miệng, hung hăng cắn ra dấu răng trên vai hắn.
80 * Bao cỏ: chỉ người vô dụng, ngu ngốc, không làm được gì cả.
“Người thường gặp phải loại chuyện này, khó tránh sẽ bị hoảng sợ, trong thời gian ngắn không có câu trả lời thuyết phục cũng có thể hiểu được.