Kẻ Không Theo, Chết! Chương 17: Chương 17
Chương trước: Chương 16: Chương 16
Đợi tới lúc Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh bò ra khỏi miệng giếng sau thì ánh nắng đã chiếu rực rỡ, ánh mặt trời ở trấn Thanh Lan vẫn trong vắt nhưng lạnh lẽo như mấy ngày trước, chiếu rọi ánh sáng nhàn nhạt vào trong khoảng sân rách nát, hai người đứng bên cạnh miệng giếng, nhìn nhau nhưng chẳng nói gì.
“Kế tiếp chúng ta phải làm gì bây giờ?” Mạc Doanh Doanh cất giọng thì thào hỏi.
Tay Tần Hoài sờ trên gương mặt cô, cảm nhận làn da của cô lạnh buốt, có chút không nỡ: “Kế tiếp, một mình anh có thể làm được rồi, em đưa bản đồ cho anh, những thứ còn chưa biết là cái gì, được bảo quản chắc chắn đã bị chuyển tới một gian phòng khác rồi.” Giọng nói của anh thật nhỏ, nghe qua giống như những lời tâm tình nỉ non bên tai cô.
Mạc Doanh Doanh cúi đầu đi về cùng với anh, trải qua cả một đêm, giọng nói của G1897 cũng có phần mệt mỏi: “Cứ theo con đương cũ mà hai ngươi đã đi tới mà quay về, trên đường cũng không có bất cứ một mục tiêu nào xuất hiện.”
Sau khi nghe được, ánh mắt Mạc Doanh Doanh cũng khẽ chuyển động, liền lắc đầu từ chối đề nghị của Tần Hoài: “Tôi có thể theo được, bất quá bây giờ chúng ta về trước đê ngủ bù thôi.”
Tần Hoài gật đầu, mệt mỏi cả một đêm, nếu có thể, trở về nghỉ ngơi dưỡng sức thì không gì có thể tốt hơn được nữa.
Mạc Doanh Doanh như có như không dẫn đường, một đường thuận lợi, cuối cùng hai người cũng về tới viện Yên La, mọi thứ vẫn như lúc bọn họ rời khỏi, xem ra không có ai đến đây để nhìn thử như thế nào.
Mạc Doanh Doanh vào phòng, đóng cửa lại, Tần Hoài đã ung dung dựa vào chiến giường êm ái mà thường ngày anh vẫn ngủ trên đó, môt tay xoa trán: “Cho tới bây giờ, chút ta chỉ mới biết được một chút thôi.” (quynhle2207—diễn đàn Lê Quý Đôn)
“Người tình chân chính của lão gia họ La là Đồng Liêu Liêu đã bị người khác hại chết, hình như hai chân bị thương nặng.”
“Mà lại bị hại sau khi bọn họ bỏ trốn.” Tần Hoài bổ sung.
“Trương La và Trương Tú Chi đang cất giữ một thứ gì đó ở tại nhà họ La này.”
“Mà Trương La lại là người của lão phu nhân họ La.” Tần Hoài lại tiếp tục bổ sung.
Mạc Doanh Doanh có chút nghi ngờ hỏi: “Có phải ngay từ đầu lão phu nhân họ La đã biết việc La Vạn Buông bỏ trốn cùng với Đồng Liêu Liêu?”
“Sau đó là cho người đi giết người để bị miệng?” Theo lời nói của cô, Tần Hoài phân tích thêm, sau đó lại phủ định ý nghĩ đó: “Bà ta đã muốn nhiều người điều tra chuyện này làm gì? Không lẽ bà ta muốn vào tù đến nỗi muốn phát điên rồi à?”
Không sai, đây cũng là điểm duy nhất mà Mạc Doanh Doanh cố gắng hết sức mà vẫn không nghĩ ra, lúc Quách Anh muốn bọn họ điều tra chuyện cũ năm xưa này đã tỏ ra hết sức kích động, điều này chứng minh tình cảm của bà ta với La Vạn Buông rất sâu đậm, nếu đây chỉ là một vụ án bình thường, thì khả năng giết người vì tình cũng có thể xảy ra, nhưng ba ta lại chủ động kiếm người điều tra, vậy thì thật kỳ lạ.
“Còn có Trương La, bối cảnh của ông ta như thế nào?”
Tần Hoài kể cho cô nghe: “Căn bản là một người sinh sống bằng nghề trồng hoa ở trấn Thanh Lan, vì cuộc sống thiếu thốn cho nên vào nhà họ La để chăm sóc hoa cỏ, sau đó thì trở thành người của lão phu nhân họ La, cuối cùng ở lại trấn Thanh Lan, trở thành người giữ nhà sau khi nhà họ La chuyển đến thành phố T.
“Hoàn cảnh gia đình của ông ấy thì sao?” (quynhle2207—diễn đàn Lê Quý Đôn)
“Vợ bị chết, con trai và con dâu rời khỏi trấn Thanh Lan đi làm công ở nơi khác, để lại cháu gái cho ông ta chiếu cố, bất quá xem ra cô bé kia cũng không muốn ở lại cái trấn nhỏ này.”
Hiện tại manh mối cũng không đủ để có thể suy đoán ra được manh mối mới, nhưng bỗng nhiên trong đầu Mạc Doanh Doanh lại bật ra một suy đoán lớn mật: “Anh nói thử xem, dung mạo của lão phu nhân họ La năm đó cũng rất thanh tú, lại có năng lực tốt như vậy, chỉ sợ cũng có không ít người thầm để ý bà ấy.”
Tần Hoài liếc xéo cô một cái, nói: "Vợ yêu à, đừng nói với anh là em nghi ngờ ông lão Trương La kia đã yêu thầm lão phu nhân họ La nhiều năm, cho nên mới giúp bà ta canh giữ ngôi nhà này, ở lại cái trấn nhỏ này, chờ bà ta chết đi, lại giúp bà ta giữ mộ chứ?”
Tuy tuổi của hai ngươi này cũng chệch lệch không lớn, nhưng chỉ là Tần Hoài cảm thấy ý nghĩ này thật sự rất khờ dại, rất buồn cười: “Có người nào sẽ thích một người mà biết trước là không có kết quả, cho dù đã qua nhiều năm như vậy vẫn cứ ngây ngốc chờ đợi? Cho tới bây giờ anh vân chưa gặp qua ai như vậy đâu.” (Quỳnh: Anh chưa thấy không có nghĩa là không có nhé -_-)
Những người bên cạnh anh, trừ một người em họ ngốc nghếch chỉ biết chờ đợi một người phụ nữ hơn mười năm, cũng không có ai đã trải qua chuyện như vậy hết.
Nhưng cho dù là như vậy thì bên người em họ của anh cũng đã từng có người phụ nữ khác, có thể nói là một chuyện tình mong manh ngắn ngủi cũng được, nhưng Tần Hoài anh cũng chưa bao giờ tin vào cái gọi là ‘thiên trường địa cửu’. (quynhle2207—diễn đàn Lê Quý Đôn)
Bỗng nhiên, thần sắc của Mạc Doanh Doanh chợt mê man, xem ra cô không thèm để ý đến người đàn ông này, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi đã gặp qua.”
“Sao?” Tần Hoài còn chưa hiểu chuyện gì.
Mạc Doanh Doanh cởi áo khoác, mặc áo thun ngắn tay, xoay người chui vào trong chăn, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn vọng ra: “Tần Hoài, tôi đã gặp qua, có người đã chờ một người khác, hay nói đúng hơn là chờ đợi một người đã chết rất nhiều năm, không còn cách nào khác, chỉ là không thể nào quên được.”
Sau khi nói xong, Mạc Doanh Doanh mặc kệ Tần Hoài đặt ra nghi ván gì, cô cũng không nói thêm cái gì nữa, trong đầu cô đầy hoản loạn, vừa nhắc tới chờ đợi, cô liền nhớ tới gương mặt góc cạnh rõ ràng của Reagon, đôi mắt xanh thẫm, vẻ mặt không hề để ý thường ngay hiện lên vẻ thất thần nói với cô rằng không phải diện mạo của G1897 rất giống với người kia sao?
Đều là lỗi của cô, từ đầu tới cuối đều là lỗi của cô. Mạc Doanh Doanh hít một hơi thật sâu, nếu lúc ấy nàng có sự cảnh giác, sử dụng tốc độ nhanh hơn một chút, thì bây giờ

Xem tiếp: Chương 18: Chương 18