Kẻ Không Theo, Chết! Chương 16: Chương 16
Chương trước: Chương 15: Chương 15
Cho tới trước mắt, chuyện điên cuồng nhất mà Mạc Doanh Doanh gặp phải chính là sau khi biết được người kia, vì không đồng ý thi hành nhiệm vụ, đã tự nhốt mình trong phòng tự hành hạ bản thân, coi như là chuộc tội.
Mà ngay lúc này, dường như không khí hỗn độn trong mật đạo cũng làm cho đầu óc cô lộn xộn mơ hồ.
Nếu một chút nữa dừng lại, Tần Hoài hỏi làm cách nào mà cô biết được Trương La đang đến đây, vậy thì cô biết trả lời làm sao? Mới vừa rồi thật không dễ dàng gì mới loại bỏ được nghi ngờ của Tần Hoài, bây giờ có thể làm cho chiếc mũi thính như mũi chó này của anh đánh hơi được chỗ nào đó không thích hợp rồi cũng không chừng.
Quả nhiên, đợi sau khi bọn họ chạy thật nhanh ra khỏi bức tường bí mật kia, nghe thấy tiếng chuyển động của bức tường đang từ từ đóng lại, Tần Hoài đã giữ lấy tay của Mạc Doanh Doanh, kéo cô vào một lối đi nhỏ hẹp, hai người đều tháo mặt nạ xuống, hơi thở nóng hổi bao trùm lên mặt đối phương, không khí cũng thật yên tĩnh.
Mạc Doanh Doanh cố gắng để bản thân mình có thể bình tĩnh trở lại, Tần Hoài đang khống chế động mạch của cô, mặc dù tốc độ chạy trốn của hai người rất nhanh, nhưng nếu tần suất của tim đập càng lúc càng nhanh thì sẽ càng khiến anh hoài nghi hơn mà thôi.
Bình tĩnh, cô tỉnh táo lại, nhìn gương mặt nghiêm túc đến nỗi bỗng trở nên xa lạ trong bóng đêm, mở miệng: “Tần Hoài, anh nổi điên làm gì?” (dđlêquýđôn)Cô cố gắng để cho ánh mắt của bản thân mình trở nên phẳng lặng, đây đúng là chuyện mà cô làm rất tốt, đúng là khi đối mặt với người đàn ông này, cô có một cảm giác vô lực mà không cách nào giải thích được.
Tần Hoài quan sát thật kỹ người phụ nữ trước mặt mình, anh đã cảm thấy có gì đó không thích hợp từ trước rồi, một người phụ nữ có thể độc lập như vậy, lại có võ trong người, thậm chí có khả năng điều tra rất tốt. Đúng là nếu tập trung ba điều này vào một người luật sư bình thường nhỏ bé như cô, thì chỉ có một khả năng, đó là cô đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Lúc trước anh đã cố ý điều tra về thân thế và lý lịch của Mạc Doanh Doanh, hoàn cảnh gia đình cô rất bình thường, cha mẹ chết sớm, (d/đ/lê/quý/đôn) được viện trẻ mồ côi nuôi lớn, sống độc thân một mình, được vào đại học theo hệ pháp luật, trong lúc đi học có đi làm thêm, cuối cùng là thi vào đại học luật của Trung Quốc làm nghiên cứu sinh, và tốt nghiệp rất thuận lợi.
Anh đã từng xem qua rất nhiều lý lịch so với cô còn nổi bật hơn, nhưng sau vài ngày ngắn ngủi ở chung với cô, năng lực phân tích rất logic của cô nếu so với những người phụ nữ bình thường khác thì không thể không làm anh nghi ngờ được.
Lý lịch của cô đơn giản như vây, nhưng bản thân của cô lại - - quá mức đặc sắc rồi.
Tần Hoài nheo lại cặp mắt mà bình thường vẫn luôn tràn ngập ánh sáng phong lưu đào hoa của mình, lẳng lặng nhìn Mạc Doanh Doanh hỏi: “Em là ai?”
Mạc Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, hất tay anh ra: “Anh bị bệnh hả?” Trong thời gian ngắn ngủi 30 giây mà Tần Hoài đang trầm tư suy nghĩ, Mạc Doanh Doanh đã nghĩ ra được cách đối phó thật hoàn chỉnh, cảm ơn ông trời, còn chưa tới đường cùng, cũng không phải là lúc ngã bài với nhau.
Làm xong nhiệm vụ lần này, nhất định cô sẽ cùng người đàn ông này không bao giờ gặp lại nữa, quả nhiên làm nhiệm vụ một mình vẫn tốt hơn rất nhiều.
“Làm sao em lại biết Trương La đang tới vậy?” Cô đã nói như vậy: “Chẳng lẽ em có thiết bị theo dõi định vị lúc nào cũng gài trên người ông ta sao?” Tần Hoài cũng không mở miệng nói thêm gì nữa.
Mạc Doanh Doanh giơ cổ tay vì vừa rồi bị anh nắm chặt nên có chút đỏ lên trước mặt anh, mở đèn trên mặt đồng hồ điện tử nơi cổ tay mình, đưa cho anh xem: “Bây giờ đã năm giờ sáng rồi (dđlqđ). Anh quên khi nói chuyện phiếm với Trương La, ông ta đã từng nói tới thói quen của bản thân là mỗi ngày đều thức dậy lúc năm giờ, chín giờ thì đi ngủ à?”
Tần Hoài hơi giật mình, hình như là vậy, quả thật lúc nói chuyện phiếm có nói đến chuyện này.
Mạc Doanh Doanh tức giận chỉ vào mũi anh: “Không phải khi ông ta rời giường thì sẽ đi đến chỗ chúng ta để nhìn xem chúng ta có đang ở trong phòng hay không sao?”
Tần Hoài trầm mặc.
Mạc Doanh Doanh chỉ còn thiếu một bước là không nhón chân lên kéo lỗ tai của Tần Hoài: “Bây giờ anh lại chế giễu tôi, anh đang nổi điên gì vậy!”
“Chúng ta đi thôi.” Người đàn ông biết mình đuối lý cho nên sờ lỗ mũi mình, mặc dù trong lòng vẫn còn vô số những nghi ngờ, nhưng ít nhất lời giải thích của cô lại vô cùng hợp lý, vừa rồi lúc kiểm tra nhịp tim đập của cô cũng không có đập nhanh hơn bình thường. (quynhle2207—diễn đàn Lê Quý Đôn)
Nếu không phải che giấu thật tốt, vậy thì thật sự cô chỉ là Mạc Doanh Doanh, một luật sư nhỏ của Sở Sự Vụ mà thôi.
Mạc Doanh Doanh âm thầm thở ra, bên tai cô lại vang lên giọng nói có chút lo lắng của G1897: “Mạc, hiện giờ cô ở đâu, chỉ còn hai phút thôi, nhiều nhất là hai phút sau ông ta sẽ đi đến chỗ của cô tại cái giếng sâu.”
Vì Mạc Doanh Doanh không thích để G1897 nghe được những lời nói của cô với Tần Hoài, cho nên chỉ để tín hiệu một chiều về phía mình, tức là G1897 chỉ có thể nói, nhưng lại không nghe được trả lời từ cô, nhưng do cô ấy theo dõi điểm đỏ biểu thị cho Mạc Doanh Doanh trên màn hình máy vi tính cũng đứng yên, không có chuyển động.
Nhìn Tần Hoài đang đi ở đằng trước, Mạc Doanh Doanh càng cảm thấy càng tức giận hơn nữa: “Tần Hoài!” Giọng nói của cô vang lên trong mật đạo u ám yên tĩnh.
“Hả?” Người đàn ông quay đầu lại.
Cô không nhịn được dùng tay đẩy anh: “Đi mau lên.”
Rõ ràng còn tới 20 phút nữa mới đến năm giờ mà, có phải người phụ nữ này đang ở trong thời kỳ mãn kinh không vậy? (d/đ/lê/quý/đôn) Bất đắc dĩ, anh suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng người lại: “Em đi trước đi.”
Mạc Doanh Doanh cắn răng nói: “Được.”
Nói xong, cô cũng chạy thật nhanh về phía lối ra của mật đạo.
Vừa nãy tốc độ đi đến chỗ này cũng không chậm, khoảng chừng hai mươi phút, như vậy cũng có nghĩa là mật đạo này rất dài, bây giờ cho dù cô có liều mạng chạy hết cỡ, cũng phải mất từ bảy đến tám phút, chỉ sợ đến lúc đóTrương La đã phát hiện được gì đó rồi cũng không chừng.
Mạc Doanh Doanh nghe được tiếng bước chân của Tần Hoài theo sát bên cô ở đằng sau, lo lắng trong lòng cũng không vơi đi chút nào.
Nếu Trương La khóa ngược cửa lại, mà cô lại muốn tiếp tục giấu diếm thân phận, thì khẳng định cô sẽ bị nhốt cả đời cùng người đặc cảnh này ở tại nơi đáy giếng rồi.
Cô không muốn như vậy đâu! Mạc Doanh Doanh tăng nhanh tốc độ, trời cũng đã tờ mờ sáng, cô có thể cảm giác được từng cơn gió đang thổi cách đó không xa, cô biết được đã đến gần lối ra rồi, đúng là - -
“Mạc, mục tiêu thứ nhất đã đến gần cái giếng sâu, nếu cô còn chưa ra ngoài thì không nên cử động!” G1897 cũng muốn ngừng thở, trên màn hình điện tử hiện lên

Xem tiếp: Chương 17: Chương 17